Chocoland
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


♫ Wish a lucky star will fall upon you, ...and make your wishes come true ♫
 
Trang ChínhPortalLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập









Forum chuyển tới http://chocolandno1.co.cc/ or http://chocoland.byethost6.com/


Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Chuyển đến trang : 1, 2  Next
Tác giả

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:00 am
“Bản tự thú” của một người cha

Gửi các con trai của bố - Keith và Evan


Bố nghĩ đã đến lúc bố phải viết bản "tự thú" này. Đến cuối năm nay, Evan sẽ được 14 tuổi và Keith 16 tuổi. Các con đều đã lớn. Cho nên, bố nghĩ rằng bố cần "tự thú" một số điều, dù chúng có thể làm cho các con khá... sốc.
Trước hết, bố phải nói rằng bố xin lỗi các con.
Thứ nhất, sự thật là bố không biết tất cả mọi thứ. Bố buộc phải làm ra vẻ như vậy vì bố cần gây ấn tượng trong mắt các con.

Thật sự, bố cũng không thể sửa chữa hết tất cả mọi thứ. Bố chỉ giả vờ như vậy, rồi bí mật đọc cuốn sách hướng dẫn "đa năng" dày cộp mà bố giấu trong ngăn kéo. Nhưng bố đã không tìm thấy phần hướng dẫn lắp đồ chơi cho trẻ em. Keith ạ, đó là lý do mà chiếc đĩa bay đồ chơi của con chỉ kêu "kính coong" như chuông cửa thay vì phóng ra ánh đèn nhấp nháy như tia laze, vì bố đã lấy keo gắn cái chuông nhỏ vào bên dưới cái đĩa bay và làm con tưởng rằng nó là một phần của cái đĩa bay đó. Evan ạ, cái bánh xe nhỏ lẽ ra cần phải được gắn vào phía sau chiếc xe đạp ba bánh của con. Nhưng bố đã cố hết khả năng có thể. Dù sao, bố cũng xin lỗi nhé.

Keith, thực ra không có ai phóng tên lửa chào mừng ngày sinh nhật năm con lên 10 tuổi đâu. Hôm đó tình cờ có một chiếc máy bay bay qua đúng lúc mà thôi. Nhưng bố đã thật sự muốn con vui vì có một "món quà đặc biệt" trong ngày sinh.

Evan, viên đá ở dưới gầm giường con không phải là một quả "trứng khủng long hoá thạch mà bố tìm thấy trong một chuyến chu du châu Phi" đâu. Nó chỉ là một viên đá bố nhặt được trên vỉa hè gần cơ quan. Nhưng nhờ có nó, con đã đọc hết một cuốn sách tìm hiểu khoa học mà bố rất mong con đọc.

Các con ạ, bố thật sự không thể nín thở 30' nếu các con chịu ngủ. Đó chỉ là cách để bố bảo các con đi ngủ đúng giờ mỗi đêm mà thôi.

Tiếng sấm và chớp cũng không phải là khi các thiên thần đang chơi bowling. Bố nói như vậy chỉ để các con đỡ sợ trong những buổi tối mưa bão.

Bố luôn nói với các con rằng rau cải thật ngon. Bố cũng giả vờ thích ăn rau cải. Thực ra bố không thích rau cải. Bố thấy nó rất đắng, nhưng bố vẫn cố ăn thật nhiều để các con ăn cùng. Vì bố biết rau cải rất tốt cho sức khoẻ.

Khi các con gặp bài Toán khó, bố luôn bảo: "Hãy hỏi mẹ đi, để mẹ nghĩ rằng mẹ thông minh hơn bố, mẹ thích như thế lắm". Các con ạ, sự thật là về môn Đại số thì mẹ thông minh hơn bố. Nhưng chắc bây giờ các con cũng biết, đàn ông bao giờ cũng muốn "làm bộ" rằng mình biết tất cả mọi thứ. Nhưng thực ra, phụ nữ chẳng thua gì đàn ông cả.

Keith và Evan yêu quý, mỗi tối trước khi đi ngủ, bố nói rằng bố sẽ yêu các con đến suốt cuộc đời. Bố nói dối đấy. Thực ra, bố sẽ yêu các con mãi mãi, mãi mãi.

Thêm một điều nữa, bố chưa bao giờ nói thật với các con về việc "trẻ em từ đâu ra". Bố luôn sợ rằng các con sẽ hỏi thêm điều này điều nọ. Chắc bây giờ thì các con cũng biết trẻ con không phải là do con cò mang tới. Nhưng có một điều bố đã luôn nói thật: các con được sinh ra bằng tất cả yêu thương.

Hôn các con nhiều,
Bố.


Được sửa bởi ..::Nh0c_tj::.. ngày Wed Sep 10, 2008 4:20 am; sửa lần 1.

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:02 am
Dám tưởng tượng

Cùng đội Mỹ tham dự Olympics 1976 ở Montreal, tôi đứng thứ 13. Và cực kỳ hy vọng vào kỳ Olympics 1980. Ngay từ mùa hè năm trước, tôi đã bắt đầu luyện tập.


Nhưng vào tháng 11 năm đó, tôi bị tai nạn ôtô và chấn thương ở vùng lưng dưới. Tôi phải ngừng tập vì cứ cử động mạnh là đau buốt khủng khiếp. Dường như mọi sự đã rất rõ ràng: tôi phải từ bỏ giấc mơ Olympics. Tất cả mọi người đều buồn cho tôi, trừ tôi.

Có lẽ bạn sẽ cho đó là kỳ lạ, nhưng chính tôi lại "động viên" các bác sĩ rằng tôi tin họ và những nhà trị liệu vật lý sẽ làm cho tôi sớm khoẻ lại, và tôi sẽ luyện tập trở lại. Giấc mơ Olympics vẫn luôn xuất hiện trong tôi, hàng ngày, hàng giờ.

Nhưng thời gian thì cứ trôi đi, tôi thì thậm chí còn không đi lại được bình thường. Trong khi thời gian chỉ còn vài tháng nữa! Thế là tôi bắt đầu luyện tập bằng cách duy nhất mình có thể: bằng trí tưởng tượng.

5 môn phối hợp bao gồm: chạy vượt rào 100m, ném tạ, nhảy cao, nhảy xa và chạy nước rút 200m. Tôi đặt mua băng video quay những người đang giữ kỷ lục thế giới trong cả 5 môn mà tôi cần tập. Ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong bếp, tôi xem những băng video đó rất nhiều lần. Đôi khi, tôi xem theo kiểu tua chậm, hoặc dừng từng hình một để nhìn thật kỹ, phân tích và rút kinh nghiệm. Khi thấy hơi chán, tôi lại xem theo kiểu tua ngược để cười một mình. Tôi đã xem như thế hàng trăm tiếng đồng hồ, học hỏi và thẩm thấu. Ngoài ra, trong khi nằm nghỉ, tôi cũng tưởng tượng thật tỉ mỉ về những cuộc thi.

Tôi biết một số người sẽ cho là tôi sắp phát điên, nhưng thực ra chỉ là tôi không sẵn sàng bỏ cuộc. Tôi tập luyện chăm chỉ hết mức có thể - dù không hề vận động một cơ nào.

Cuối cùng, các bác sĩ cũng chẩn đoán được là tôi bị tổn thương ở đĩa đệm xương sống. Họ có chương trình điều trị cụ thể, nhưng tôi vẫn chưa tập luyện bình thường được. Sau ít lâu, khi có thể đi lại một chút, tôi nhờ mọi người dựng sân tập cho tôi của cả 5 môn. Và dù không tập luyện được, nhưng tôi cứ đứng ở sân tập, tưởng tượng thật chi tiết những bài tập mình sẽ tập nếu có thể. Hàng tháng trời, tôi cứ tưởng tượng, hình dung lặp đi lặp lại hình ảnh mình tập luyện, dự thi và cả... chiến thắng.

Nhưng chỉ tưởng tượng thôi có đủ không? Liệu tôi có thể giành một huy chương nào ở Olympics khi phải dự thi với những vận động viên luyện tập thật sự hàng ngày?

Gần đến kỳ Olympics, tôi bình phục vừa đủ để tham dự. Tôi dự thi 5 môn một cách thuần thục. Và như một giấc mơ, khi đang rời khỏi sân vận động, tôi nghe tiếng trên loa đọc tên mình.

Tôi sung sướng đến nín thở, dù tôi cũng đã tưởng tượng ra việc này cả hàng ngàn lần. Thế mà tôi vẫn rơi nước mắt và cảm thấy hạnh phúc ngập tràn khi tiếng loa thông báo:"Huy chương bạc, 5 môn phối hợp, Olympics 1980: Marilyn King".

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:02 am
Bà Julia

Sau khi tốt nghiệp Đại học, chưa tìm được việc làm, Frank Hempstead đi làm tài xế taxi để chờ cơ hội. Frank chưa có bạn gái, nhưng anh luôn tin rằng mình sẽ gặp một nửa của mình vào lúc bất ngờ nhất.


Frank thật sự là một người tử tế. Anh chẳng bao giờ nhớ được những chuyện mà người khác nhớ về anh: như mua một hộp cơm cho người đàn ông vô gia cư, cho một cụ già vào ngồi nhờ trong xe cho ấm vào một ngày lạnh giá, đem một giỏ rau quả tới cho bà cụ hàng xóm già nua, nghe cụ kể những chuyện lặp đi lặp lại vì biết cụ rất cô đơn...

Vào một đêm lạnh lẽo của tháng 11, sau khi chui ra khỏi xe trả tiền xăng, Frank quay lại thì thấy một bà cụ nhỏ bé ngồi ở ghế trước.
- Ôi, bà nên ngồi ra phía sau chứ, làm thế nào mà bà vào được xe cháu vậy? - Frank thốt lên.
- Ta không nghe rõ lắm - Bà cụ đáp - Nên cháu cho ta ngồi ghế trước nhé?
- Bà muốn đi tới đâu? - Frank hỏi.
- Ta cũng không chắc. Ta không hay ra ngoài lắm. Hay là cháu cứ chở ta đi dạo phố cũng được.
Qua câu chuyện, Frank biết bà tên là Julia, đã sống ở thành phố này đã rất nhiều năm. Sau khi chồng bà mất, bà bán nhà cho một gia đình khác, nhưng họ vẫn cho bà ở cùng.
- Ta coi họ như gia đình của mình vậy - Bà cụ kể - Họ có một cô con gái chơi đàn rất hay, và bé Anthony 4 tuổi thì đáng yêu vô cùng.
- Vậy gia đình của bà đâu? Tại sao bà không sống cùng gia đình mình mà lại sống với một gia đình khác? - Frank ngạc nhiên.
- Cháu gái ta sống ở trung tâm thành phố, nhưng ta không muốn rời ngôi nhà cũ. Ta sống ở đó từ trẻ và có quá nhiều kỷ niệm. Hơn nữa, bé Jessica và Anthony của nhà họ rất dễ thương. Thỉnh thoảng ta cũng về thăm cháu gái ta. Nó rất xinh, lại thông minh. Nhưng nó bận rộn quá, nên đôi khi nó không còn nhớ được những điều thật sự quan trọng trong cuộc sống - Nói đến đây, chợt bà cụ nháy mắt với Frank - Này, ta thấy cháu gái ta cần một người như cháu đấy!
- Không đâu bà ơi - Frank mỉm cười lễ phép - Cháu thường phải dậy từ 3h sáng, lái xe đến tận nửa đêm để đủ sống. Cô ấy không thể thích một người như cháu được.
- Không đâu, Frank, nó thật sự cần một người tử tế như cháu đấy - Và bà cụ lại hạ thấp giọng - Mà thôi, cháu chở ta tới 498 đường East Primrose đi. Cháu gái ta sống ở đó. Ta muốn thăm nó một lát.
Khi họ đến nơi, bà Julia bảo Frank vào xem có ai ở nhà không đã, còn bà sẽ đợi trong xe cho khỏi lạnh. Frank bấm chuông, nhưng không ai trả lời. Và khi quay lại xe, Frank thấy bà Julia không ở đó nữa.
"Thật không thể tin được" - Frank tự nhủ - "Bà cụ đâu có giống kiểu người lừa đảo để quỵt tiền taxi cơ chứ!".
Khi trả xe, Frank phát hiện ra bà cụ để quên một tập thư, những bức thư từ năm 1944, có vẻ là của chồng bà Julia gửi cho bà, ngôn từ rất lãng mạn, đầy yêu thương.
Hôm sau, Frank lái xe tới địa chỉ đề trên thư và gõ cửa. Một phụ nữ ra mở cửa, theo sau là cậu con trai chừng 4 tuổi.
Frank hỏi cậu bé:
- Cháu là Anthony phải không? Cháu đúng là đáng yêu quá!
Người phụ nữ có vẻ ngạc nhiên:
- Làm sao anh biết tên nó?
- Bà Julia cho tôi biết - Frank đáp - Tối qua bà ấy đi taxi của tôi và để quên tập thư này trên xe.
- Nhưng bà Julia là ai? - Người phụ nữ càng ngạc nhiên hơn.
- Bà ấy sống cùng với gia đình mình mà? - Lần này thì đến lượt Frank tròn mắt - Bà ấy nói bà ấy rất yêu quý gia đình chị, nhất là Anthony, và Jessica nữa, cô bé chơi đàn rất hay...
- Ôi, ai bày ra trò này thế? - Người phụ nữ thốt lên
Rồi người phụ nữ nói rằng gia đình cô đã mua ngôi nhà này từ một cô gái tên là Kimberly, và sống ở đây đã lâu, mọi chuyện Frank nói đều đúng, trừ chuyện có bà Julia sống cùng họ.
Frank đành từ biệt và tìm đến địa chỉ hôm trước, Frank nhấn chuông. Một cô gái trông rất xinh đẹp và tự tin ra mở cửa.
- Bà cô để quên tập thư này trên taxi của tôi, và tôi tới đây để gửi cô - Frank nói.
- Bà tôi? - Cô gái hỏi lại - Nhưng cả bà nội và bà ngoại tôi đều mất rồi.
- Bà cô tên là Julia, phải không? - Frank thắc mắc - Đây là tập thư mà ông cô đã viết cho bà.
Lúc này, cô gái mời Frank vào nhà.
- Tôi tên là Kimberly - Cô tự giới thiệu - Anh bảo bà tôi là Julia đã để quên thư trên xe anh. Nhưng trông bà tôi thế nào?
- Bà cô thấp nhỏ, tóc dài cuộn lại và rất ít sợi bạc...
- Hoàn toàn đúng - Kimberly càng ngạc nhiên – Nhưng bà tôi đã mất nhiều năm về trước.

***
Frank và Kimberly ngày càng mến nhau hơn. Frank sau đó trở thành một nhà tâm lý học. Nhiều năm sau, khi họ đã kết hôn và có hai con, Frank mới kể lại thêm một chi tiết của câu chuyện: bà Julia đã nói Kimberly cần một người như anh. Họ lấy ngày mà Frank gặp bà Julia làm "ngày kỷ niệm tình yêu", vì họ tin rằng chính vì yêu thương vô cùng Kimberly, bà đã giúp cháu mình tìm được tình yêu thật sự.

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:03 am
Những phụ nữ lau sàn

Tôi đã từng là một cô bé da màu, bị cận thị, mặt lại đầy tàn nhang, lớn lên trong nghèo khó.


Tôi là cháu của bà tôi, một phụ nữ goá chồng, không biết tiếng Anh, lựa chọn duy nhất là phải gửi con ở lại nhà để đi làm giúp việc, không ngại quỳ gối, cúi mặt lau sàn suốt ngày, chỉ để con cái mình có thể đứng thẳng trong các trường học. Tôi là con gái của mẹ tôi, cũng là một người lau sàn, dù vậy luôn tươi cười dù là sau một ngày làm việc cực nhọc...

Tôi biết con đường duy nhất của tôi là học. Nhưng ở trường học, ngày đầu tiên tôi đã bị dần cho một trận chỉ vì tôi là người da màu. Lúc học trung học, tôi là một cô bé luôn sợ hãi. Năm đầu tiên tôi là sinh viên, cô bạn cùng phòng đã yêu cầu nhà trường cho chuyển phòng khác vì không muốn ở chung với "một con bé da màu".

Ra trường, tôi làm một nhân viên ở quầy dịch vụ khách hàng tại một công ty sản xuất ô và túi xách. Công việc kinh doanh làm tôi thật sự say mê: những vòng quay của con người và sản phẩm, những thăng trầm, những chu trình tạo nên sản phẩm đẹp đẽ từ những thứ tưởng như không là gì cả. Và tôi quyết định xin sang bên kinh doanh, nhưng công ty từ chối. Không chịu bỏ cuộc, tôi xin nghỉ phép một ngày để liên hệ với Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên, và bằng khả năng thuyết phục của mình tôi đã có một hợp đồng khổng lồ. Tôi mang hợp đồng tới công ty, gặp tổng giám đốc nhắc lại yêu cầu của mình. Lần này họ đã đồng ý.

Vài năm sau, tôi được đề bạt làm điều hành tài chính kế toán và được tự quản lý một ngạch kinh doanh riêng. So với bạn bè cùng lứa, tôi kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng với một mục tiêu rõ ràng, nên tôi vẫn sống rất tiết kiệm. Vài năm sau, tôi có đủ tiền để "ra riêng", trở thành một doanh nhân chính hiệu, nhưng... không có lương. Lúc đầu, tôi thua lỗ, nhưng tôi không để những thất bại đó ảnh hưởng đến tinh thần của mình. Tôi vẫn làm những gì mà tôi cảm thấy cần.

ở tuổi 35, tôi có 3 đứa con xinh xắn, là người sáng lập và sở hữu duy nhất của một công ty kinh doanh trị giá nhiều triệu đôla, công ty Umbrella Plus.

Vì sao tôi thành công? Bạn có thể nói là do tôi thông minh và đầy nỗ lực. Nhưng tôi thì tin rằng đó là bởi trong tôi, đang chảy dòng máu của bà tôi, mẹ tôi - những người phụ nữ bình dị nhưng kiên cường.

Đến tận bây giờ, mỗi khi cảm thấy muốn bỏ cuộc, tôi lại nhìn ngay xuống sàn gạch bóng loáng dưới chân mình, và tôi nhớ đến bà và mẹ tôi, những người lau sàn. Tôi lại nghĩ đến các con tôi và cả các con của chúng sau này nữa... Liệu tôi có thể truyền được cho chúng tinh thần kiên cường của những người phụ nữ đã suốt đời lau sàn nhà để những thế hệ sau có cơ hội được toả sáng? Và tôi nghĩ mình phải làm được.

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:03 am
Khiêu vũ

Chandran từ nhỏ đã là một cô bé thích nhảy múa. Cô bé đã đổ mồ hôi trên sàn tập để trở thành một nghệ sỹ khiêu vũ cổ điển nổi tiếng của ấn Độ.


Nhưng đúng lúc đang ở đỉnh cao sự nghiệp thì Chandran không may bị tai nạn ôtô. Các bác sĩ đã nói ra điều mà gia đình cô lo sợ nhất: họ buộc phải phẫu thuật cắt bỏ chân phải để cứu mạng sống cho cô.

Chandran không chỉ mất đi chân phải, cô còn bị lấy mất cả niềm yêu thích và sự nghiệp của mình. Mọi người đã nghĩ như vậy. Nhưng cô gái trẻ Chandran thì không. Và cô càng không bỏ cuộc. Trong những tháng nhiều đau buồn sau đó, cô liên lạc với tất cả các bác sĩ có thể. Cuối cùng, những nỗ lực của cô cũng được đền đáp: một bác sĩ đã tạo ra được một chiếc chân giả bằng cao su lưu hoá cho cô.

Và có một điều mạnh hơn cả nỗi đau, đó là mong ước của Chandra “được khiêu vũ trở lại, dù với một bên chân giả”. Thế nhưng vào lúc ấy, người duy nhất tin ở mơ ước của cô chỉ là chính bản thân cô.

Thế là Chandran bắt đầu chuyến phiêu lưu can đảm quay trở lại thế giới của âm nhạc, của những vũ điệu. Cô tập đứng thăng bằng, nghiêng người, căng cơ, đi bộ, rẽ, xoay, quay nhanh, và cuối cùng là tập khiêu vũ. Mỗi lần tập khiêu vũ lại được một bài, cô lại hỏi: “Cha thấy có được không ạ?”. “Con còn phải đi một chặng đường dài lắm, nhưng nếu con cố gắng…” - thường là câu trả lời mà cô nhận được.

Cô xin được khiêu vũ ở những buổi lễ hội, biểu diễn công cộng, dù không nhận thù lao. Những buổi đầu, khi trở về nhà sau buổi khiêu vũ, người cô rã rời và đau nhức, có hôm gần như xỉu đi. Nhưng khi nghe tin có buổi biểu diễn khác, cô lại tới gặp ban tổ chức xin được tham gia. Chandran chưa bao giờ dừng lại.

Và rồi vào tháng 1/1984, nghệ sỹ khiêu vũ của chúng ta đã quay trở lại đầy ấn tượng bằng một buổi biểu diễn ở Bombay. Cô đã biểu diễn tuyệt vời tới mức khán giả đứng cả dậy vỗ tay. Rất nhiều người khóc. Và buổi biểu diễn đó đã đưa cô quay trở lại vị trí số một!

Tối hôm đó, khi cô hỏi cha cô câu hỏi quen thuộc, ông không trả lời. Ông chỉ cúi mình, chạm vào đôi bàn chân của cô và mỉm cười đầy tự hào.
Câu chuyện của Chandran đã khiến rất nhiều người xúc động, và một nhà sản xuất phim đã dựng câu chuyện của cô thành phim. Bộ phim là một sự bùng nổ về doanh thu, “Mayuri”.

Và mỗi khi có ai hỏi nghệ sỹ khiêu vũ hàng đầu của ấn Độ Sudha Chandran, rằng làm sao cô có thể tập khiêu vũ trở lại, cô thường đáp rất giản dị: “Bạn không nhất thiết phải có đôi chân thì mới khiêu vũ được. Những điều cần thiết nhất, bạn có ở trong tim”.

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:03 am
Món gà rán của bà

Theo lời mẹ, tôi là đứa khảnh ăn số một, cứ hay kén cá chọn canh. Nhưng không biết tại sao, cứ bà nấu là món gì tôi cũng thích. Và tôi thích nhất món gà rán.


Khi bà đi chợ, tôi nhất định đòi đi theo. Tôi nhìn và lắng nghe khi bà nói chuyện với những người bán hàng. Bà sẽ nói với bác bán hàng thịt:
- Cắt cho tôi miếng mới nhất ấy, và gạn mỡ đi nhé, để tôi nấu cho cháu tôi ăn mà!
Hoặc bà nói với cô hàng rau:
- Lấy cho bác mấy quả cà chua tươi nhất kia xem nào? Cháu tôi thích ăn cà chua.
Rồi bà tôi mất, tôi chỉ còn lại những kỷ niệm đẹp về rất nhiều ngày tháng hai bà cháu cùng chia sẻ với nhau: bà đã dạy tôi nấu ăn, mua bán, chọn lựa và mặc cả...

Tôi vẫn không thể trở thành "người nấu ăn ngon nhất" như bà, nhưng tôi làm được món gà rán khá ngon. Khi tôi có bạn trai, mỗi cuối tuần, tôi thường mời bố mẹ anh ấy tới ăn tối ở căn hộ mình thuê. Và lần nào tôi cũng làm món "tủ" là gà rán.

Đến lần thứ ba khi ăn tối ở nhà tôi, bạn trai tôi chợt nói một câu rất ngốc xít với mẹ của anh ấy:
- Sao mẹ chẳng bao giờ làm món gà rán ngon bằng Marsha làm?
Mẹ anh ấy hơi tự ái, bác nhún vai:
- Marsha làm món gà rán ngon như vậy thì mẹ đâu cần phải làm món đó nữa mà ngon với dở!
Cuối tuần sau đó, tôi tới gặp bác gái trước và lập một kế hoạch: bác gái sẽ làm món gà rán, rồi đem tới nhà tôi, và sẽ không nói cho mọi người biết rằng đó là món ai làm.
Mọi việc diễn ra trôi chảy. Bác gái làm món gà, đem tới, thậm chí đặt vào chảo của tôi.
Sau bữa tối, bạn trai tôi lại bảo bác gái:
- Thật không thể tin được, mẹ nấu ăn bao nhiêu năm mà làm món gà rán vẫn không ngon bằng Marsha làm!
Hai bác cháu đã cười chảy nước mắt, đến nỗi mãi mới giải thích được. Cả bạn trai tôi và bác trai đều hết sức ngạc nhiên!


Hoá ra ngay cả món ăn có ngon không, nhiều khi cũng là do "định kiến" của người ăn! Giống như món gà rán của bà đối với tôi. Có thể bà tôi không phải là người nấu ăn ngon nhất. Tôi cũng không phải là người nấu ăn ngon nhất. Nhưng chính tình cảm đã làm cho món ăn của người mà chúng ta đặc biệt yêu thương trở nên đặc biệt đối với riêng chúng ta. Như món ăn của bà là ngon nhất đối với tôi. Cũng như món ăn tôi nấu là ngon nhất đối với bạn trai tôi. Đơn giản thế thôi.

Tôi nhận ra rằng, những món ăn ngon nhất trong đời chúng ta thường không đến từ các nhà hàng đâu, chúng đến với chúng ta từ những người mà bạn yêu thương nhất, đến từ những vùng đất mà chúng ta gắn bó nhất, những kỷ niệm ấu thơ ấm áp. Tôi nghĩ rằng không phải “con đường ngắn nhất để đến trái tim là đi qua dạ dày” mà là “con đường ngắn nhất để đến dạ dày là đi qua trái tim”.

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:04 am
Hãy yêu thương phụ nữ

Một tối mùa đông lạnh lẽo, tôi bị hỏng lốp xe khi đang đi trên đường cao tốc ở ngoại ô Chicago.


Tôi đã từng thay lốp xe, việc đó không quá khó, nhưng tôi rất sợ khi chỉ có một mình trên hè đường vào lúc tối mịt. Nếu có ai đó ác ý lại gần thì tôi cũng chẳng biết chạy đi đâu, lại còn sợ bị xe khác đâm phải nữa.

Đang cúi người vào cốp xe để lấy lốp dự trữ, tôi bỗng nghe thấy tiếng một người đàn ông ngay sát mình. Chưa kịp nghe rõ ông ta nói gì, thì tôi đã hét toáng lên, ba chân bốn cẳng chạy về phía toà nhà có ánh sáng gần nhất. Sau khi nhận ra là chẳng có ai đuổi theo mình, tôi lò dò... quay lại.

Một chiếc xe bus của đội Hướng đạo sinh đậu ngay trước xe tôi. Và "giọng nói" ban nãy chính là người Đội trưởng, một người đàn ông khoảng 40 tuổi, đã nhấc chiếc lốp dự trữ khỏi cốp xe và đang thay vào xe cho tôi! Tôi rón rén bước lại gần, nghe tiếng anh nói với những cậu bé đội viên, khoảng 12-13 tuổi, đang quây quanh.
- Nhìn này, các chàng trai! - Đội trưởng nói to và chỉ tay vào tôi - Cô gái trẻ này đã rất hoảng sợ, và điều đó hoàn toàn có lý do đúng đắn. Mỗi năm, có hàng ngàn phụ nữ bị tấn công, bằng cách này hay cách khác. Tháng trước, một cô gái bị xe đâm trọng thương trên đường 88 khi xe của cô ấy bị nổ lốp giữa đường. Có rất nhiều chuyện nguy hiểm có thể xảy ra cho nữ giới. Vì vậy, lúc nãy cô ấy bỏ chạy là rất đúng. Cô ấy đã tự bảo vệ mình một cách nhanh chóng nhất.
Tay vẫn thay bánh xe, người đội trưởng ngẩng lên nhìn các cậu bé, rồi nói tiếp:
- Là đàn ông, chúng ta không chỉ cần tôn trọng phụ nữ, mà còn phải quan tâm và bảo vệ họ. Nếu thấy một người đàn ông có ý định làm hại một người phụ nữ, chúng ta đều có trách nhiệm cố gắng chặn anh ta lại, hoặc gọi cảnh sát.
Sau đó, người đội trưởng bắt đầu hướng dẫn các cậu bé thay lốp xe ôtô.
Người đội trưởng này không chỉ dành thời gian để giúp đỡ tôi, một cô gái đang gặp khó khăn, mà còn làm hết sức mình để đảm bảo rằng những cô gái khác cũng sẽ nhận được sự giúp đỡ khi cần thiết. Tôi thật sự biết ơn cách sống vì mọi người của anh ấy, và tôi tin rằng những cậu bé hướng đạo sinh kia, đến một ngày nào đó, cũng sẽ biết ơn người đội trưởng vì những gì đã được dạy.
Các cậu bé hướng đạo sinh hôm ấy đã học được rất nhiều, và tôi cũng vậy. Tôi thật sự biết ơn vì vẫn luôn có những người tốt và hết mình vì người khác trên thế giới này. Tôi đã gặp được một người vào buổi tối hôm đó. Và người đó cũng dạy cho rất nhiều "chàng trai nhỏ" khác lớn lên trở thành những người đàn ông tốt - những người đang và sẽ cố gắng biến thế giới này thành một nơi đẹp đẽ hơn, an toàn hơn, đặc biệt là cho những người phụ nữ, những cô gái, những cô bé, và tất cả mọi người.

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:04 am
Con trai cũng cần phải khóc

Cha tôi là một người lái xe giao bánh mì. Ngày bé, tôi thường nắm lấy ngón út của ông khi hai bố con đi chơi.


Có lần, mải mê nhìn ngó, tôi bị vấp ngã và oà khóc. Cha tôi đỡ tôi lên, nói bình tĩnh: “Không sao đâu, con trai. Đôi khi con cũng cần phải khóc, như thế cũng không sao cả”. Tôi không bao giờ quên câu nói đó.

Cha con tôi cùng mê bóng chày, dù được coi là một đứa trẻ khá “lỳ”, tôi vẫn không nén được cái nỗi sụt sịt khi đội bóng chày mà tôi ưa thích tuột mất chức vô địch. Lúc ấy, cha tôi vỗ vai tôi và bảo: “Không sao đâu con, đôi khi con trai cũng cần phải khóc, như thế cũng không sao cả”. Chẳng hiểu sao, nghe bố nói thế, tôi lại nín khóc.

Rồi tôi thi vào một trường trung học xa nhà và ở ký túc xá. Có những buổi sáng mùa đông sớm tinh mơ, lạnh buốt, cha tôi ghé qua ký túc xá trên chiếc xe lớn chở bánh mỳ nóng đến giao cho các cửa hàng, đưa cho tôi mấy cái bánh mỳ nóng sực, không quên phần cho cả mấy đứa bạn cùng phòng tôi, rồi lại vội vã đi giao hàng cho kịp giờ.

Năm học lớp 12, đội tuyển bóng đá trường tôi vào được trận chung kết giải bóng đá trung học toàn bang. Cha tôi gọi điện và nói rằng ông rất buồn vì vẫn phải giao bánh mỳ ở rất xa, nếu tới nơi tôi thi đấu, ông sẽ phải mất 3 tiếng lái xe. Nhưng ông hứa sẽ nghe tường thuật không sót một chi tiết nào qua đài.

Hôm ấy, tôi được thay vào sân khi trận bóng đã đi đến nửa hiệp hai. Khi chạy vào sân, theo thói quen, tôi nhìn quanh một vòng. Và ở gần chỗ gửi xe, tôi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của cha tôi đang từ từ vào bãi. Cha tôi đã dậy sớm, đi giao hết bánh mỳ, rồi lái xe 3 tiếng đồng hồ để tới đây, mong muốn được xem ít nhất là phần cuối của trận đấu có tôi. Tôi hơi rơm rớm nước mắt khi đeo chiếc huy chương vàng, chạy lại gần cha tôi. Không chỉ xúc động vì chức vô địch, mà còn vì ông đã tới. Ông lại vỗ vai tôi: "Không sao đâu con, đôi khi con trai cũng cần phải khóc, như thế cũng không sao cả".

Nhiều năm sau, vào một buổi sáng sớm, khoảng 5 giờ, tôi có điện thoại. Một anh cảnh sát báo là cha tôi vừa mất trong một tai nạn giao thông. Ông lái xe đi giao bánh mỳ từ lúc trời còn tờ mờ, lại có mưa, nên không nhìn rõ khi một đàn gia súc húc đổ hàng rào trang trại và chạy ra quốc lộ. Tôi không nhớ mình đã làm thế nào mà tắt được điện thoại đi, chỉ biết rằng tôi đã oà lên khóc như một đứa trẻ. Lần này, không có ai nói với tôi rằng con trai khóc cũng không sao cả.

Cha tôi mất, để lại trong tôi một vùng trống rỗng. Nhưng rồi nó đã được lấp đầy một cách rất kỳ lạ vào một buổi chiều, khi cậu con trai nhỏ của tôi khóc sụt sịt chạy đến bên tôi: "Bố, con bị loại khỏi đội bóng của lớp rồi!". Tôi nhấc bổng cậu bé yêu quý của tôi lên, hứa sẽ dậy cho cậu những kỹ năng chơi bóng thần sầu để bất kỳ đội bóng nào cũng ước mơ có cậu, rồi bỗng tôi thấy mình đang nói: "Không sao đâu, con trai. Đôi khi con cũng cần phải khóc, như thế cũng không sao cả". Sau câu nói ấy của tôi, nước mắt cậu nhóc ngừng rơi, nhường chỗ cho một nụ cười.

Theo một cách thật tuyệt vời, cha tôi vẫn sống trong chúng tôi!

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:05 am
NGƯỜI CHA BIẾN MẤT

Beau - chú chó xù 6 tuổi màu vàng mơ - là người bạn đồng hành của bố tôi.


Mỗi khi rảnh rỗi, bố tôi sẵn sàng nằm bò xuống sàn nhà nhìn Beau và chơi ú oà với nó, hoặc bố sẽ ném những món đồ chơi của Beau để nó chạy đi nhặt - đó là trò mà nó rất thích. Đôi khi bố và Beau chơi... đuổi nhau vòng quanh nhà. Không ngày nào là bố không cho Beau đi dạo, và thỉnh thoảng bố lại cúi xuống xoa đầu nó.

Nếu bố mẹ tôi cùng đứng ngoài sân nói chuyện với ai đó thì chắc chắn bố sẽ bế Beau trên tay. Lúc Beau sủa loạn xạ khi có chuyện gì bất thường hoặc có khách đến nhà, bố sẽ vỗ nhẹ nhẹ lên đầu nó và nói nhỏ: "Nào, Beau, ổn cả mà". Thậm chí, mỗi khi cả gia đình chúng tôi đi thăm nhà ai đó, bố cũng cho Beau đi cùng và lúc đến nơi, bố để Beau ngồi bên cạnh, cứ một lúc lại xoa lưng cho nó một cách nhẹ nhàng. Còn lúc trên ôtô, nếu bố không phải lái xe thì chắc chắn Beau sẽ có một chỗ trong lòng bố rồi! Và mỗi buổi đêm thì Beau chẳng chịu ngủ ở đâu khác ngoài vị trí dưới chân bố.

Bởi thế, trong nỗi đau đớn của mình, chúng tôi không thể không nhận thấy cả nỗi đau đớn của Beau khi bố tôi bất ngờ mất vì bệnh tim.

Beau đi tìm bố khắp nơi. Nó vào từng phòng trong nhà, đôi mắt nhỏ sáng dõi khắp phòng như thể cố kiếm xem bố có thể nấp ở đâu. Mỗi lần có ai mở cửa, Beau chạy ào ra ngoài, đầu quay từ bên này sang bên kia, chạy khắp quanh vườn, quanh phố, như thể nó hy vọng bỗng nhiên lại nhìn thấy bố tôi đang cắt cỏ hoặc ngồi chơi trên chiếc ghế trong vườn nhà hàng xóm. Mỗi tối, Beau vẫn nằm ngủ ở chỗ cũ trên giường, nhưng nó tỉnh dậy nhiều lần và luôn nháo nhác nhìn quanh xem bố đâu.

Vài tuần sau đó, mẹ tôi đi thăm họ hàng. Chúng tôi động viên mẹ đi, vì cho rằng mẹ cũng cần được khuây khoả. Tôi và anh trai sẽ ở nhà trông Beau khi mẹ đi vắng.

Nhưng ngay đêm đầu tiên mẹ đi thì chúng tôi đã gặp vấn đề: Beau không chịu ngủ. Có lẽ nó buồn vì cả mẹ cũng không có mặt trong nhà nữa. Beau cứ đứng ở cửa, sủa váng lên đầy hy vọng mỗi khi nghe thấy tiếng ai đó đi qua.

Tôi bèn nghĩ ra một cách. Tôi lục phòng bố mẹ xem có thứ gì đó quen thuộc để đặt cạnh Beau cho nó ngủ. Và tôi tìm ra một chiếc áo sơmi của bố mà hình như mẹ còn chưa kịp giặt. Tôi đặt chiếc áo gần chỗ của Beau, ngay trên giường bố mẹ.
Ngay khi nhìn thấy chiếc áo, Beau nhảy lên giường, dí mũi vào ngửi. Nhưng cũng gần như ngay lập tức, nó lùi lại và nhìn quanh bằng ánh mắt tìm kiếm. Thỉnh thoảng, nó quay lại nhìn cái áo như dò hỏi, rồi cáu kỉnh chạy khắp như để tìm bố mẹ tôi. Vậy là tôi đành cất chiếc áo đi.

Phải gần nửa năm sau, Beau mới dần bình tĩnh trở lại, không còn đi khắp nơi tìm bố tôi nữa. Và dù rõ ràng nó không còn là chú chó vui vẻ vô tư lự như chính nó trước đây, nhưng Beau đã chịu ngủ yên dưới chân giường mẹ tôi.

Có lẽ Beau, cũng như mẹ tôi, cũng như chúng tôi, đều hiểu rằng không người nào có thể hoàn toàn thay thế một người khác trong cuộc sống này, nhất là một người đã để lại dấu ấn yêu thương quá lớn trong cuộc sống chúng ta, nhưng chúng ta vẫn phải học cách đi tiếp.

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:05 am
CẢ GIA TÀI GIÁ 1 ĐÔLA

Ông Bernie Mears và bà Marie, vợ ông, không có con cái, họ dồn hết tình yêu cho nhau và chuyên tâm làm lụng. Cửa hàng tạp hoá của họ đông khách. Hai vợ chồng sống rất hạnh phúc...


... cho đến khi cuộc Đại Khủng hoảng đổ ập xuống. Chẳng ai còn có tiền thậm chí là để mua thức ăn. Thế rồi bà Marie bị đau tim và ra đi, bỏ lại ông Bernie một mình.

Ông Bernie suy sụp, không thiết tha bất kỳ điều gì nữa. Ông chỉ mở cửa khi có hứng và không thích thì lại đóng cửa. Khách hàng ngày càng thưa vắng hơn, hàng hoá ế đọng, phủ bụi vì ông Bernie cũng chẳng buồn lau dọn.

Ông ngày càng gầy đi và cũng chẳng muốn ăn uống. Ông đã mất bà Marie, và bây giờ cả cơ nghiệp cũng sắp mất. Thế thì ông còn muốn sống làm gì nữa?

Gia đình cô bé Julie gần đấy cũng đang rất khó khăn, hiếm khi được ăn đủ ba bữa mỗi ngày. Thế nhưng cô bé mới 14 tuổi ấy, đến giờ ăn vẫn đem một phần trong bữa ăn đạm bạc của gia đình mình sang cho ông, bởi cô lo lắng khi thấy ông Bernie cứ buồn khổ và gầy rộc đi như vậy. Cô nói chuyện với ông, rồi quét sàn và lau bụi cho cửa hàng. Nhờ cô bé, ông Bernie có những nụ cười hiếm hoi.

Vào mùa xuân, Julie giúp bố mẹ nhổ cỏ trong vườn để trồng rau. Điều này làm cô nảy ra một ý. Cô bảo ông Bernie biến khoảng đất rộng cạnh cửa hàng thành một khu vườn, sau đó bán rau quả trồng được trong vườn ngay tại cửa hàng với giá rẻ. Như thế thì ông Bernie vừa có thu nhập, còn những người hàng xóm thì có thể mua hàng. Thế là hai ông cháu bắt tay vào trồng ở một nửa khu vườn, còn nửa kia thì 3 tuần sau mới trồng, để luôn có rau quả tươi mới.

Đây có thể được coi là ý tưởng ban đầu của kiểu cửa hàng "Một đôla", vì chẳng có gì giá cao hơn một đôla cả. Chẳng bao lâu sau, cửa hàng trở nên nổi tiếng trong cả thị trấn, vì giá tốt nhất mà sản phẩm thì tươi nhất.

Ông Bernie và Julie đã làm việc hết sức để vượt qua được những năm đầy sóng gió và họ tạo nên một cửa hàng thành công. Julie bắt đầu có thu nhập cao hơn. Khi nền kinh tế khởi sắc trở lại, thì doanh thu của cửa hàng cũng tăng lên.

Lúc này, ông Bernie đã gần 70 tuổi. Ông chỉ kiểm tra sổ sách và thỉnh thoảng tính tiền, còn Julie làm hầu hết mọi việc khác. Họ cũng đã thuê người để trồng trọt và chăm sóc cho khu vườn.

Một buổi chiều, sau khi xem xong sổ sách, ông Bernie mỉm cười nói với Julie:
- Chúng ta ổn rồi, Julie ạ. Công sức của chúng ta đã được bù đắp. Cháu hãy đưa cho ta một đôla đi.
Julie không biết tại sao ông Bernie lại cần một đôla, nhưng cô cứ lấy ra đưa cho ông. Ông Bernie lại cười:
- Julie, bây giờ cửa hàng này là của cháu. Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, không có ai xứng đáng làm chủ nó hơn là cháu. Cháu đã giúp ta cứu cả cửa hàng, và cả chính con người ta. Ngay khi thủ tục chuyển giao cửa hàng cho cháu hoàn tất, thì ta sẽ đi du lịch, ta ao ước điều ấy lâu rồi.

Julie rất ngạc nhiên, nhưng rồi cô cảm ơn ông Bernie, và nói thêm rằng cô sẽ luôn giữ cái tên "Cửa hàng gia đình Mears" - và ông có thể quay lại bất kỳ khi nào ông muốn.

Vài ngày sau, ông Bernie đóng gói đồ đạc lên xe ôtô và lên đường giữa rất nhiều lời chúc tốt lành của những người hàng xóm. Ông vẫn thường xuyên liên lạc với Julie để kể với cô về những vùng đất tuyệt vời mà ông đã đặt chân, và những con người thú vị mà ông đã gặp.

Đó là chuyện cổ tích có thật về một cô bé nghèo khổ tên là Julie. Lòng tốt, ý tưởng, hăng say lao động luôn giúp chúng ta viết nên những câu chuyện cổ tích có hậu cho chính mình...

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:06 am
ĐÓ LÀ MÙA HÈ CỦA TÔI

Trong nhóm tình nguyện toàn các anh chị sinh viên đó, tôi ít tuổi nhất, mới 15 tuổi. Công việc của chúng tôi giản dị là dạy học cho những em bé bị thiểu năng. Chúng tôi có khoảng 30 học trò với những nụ cười tươi sáng hơn cả Mặt Trời mùa hè trong ngày đầu tiên nhập lớp.


Cả lớp học chung vào các buổi sáng, còn các buổi chiều, mỗi tình nguyện viên sẽ "ghép đôi" với một học trò, cùng học, đọc, vẽ, xếp hình... Học trò riêng của tôi là Mikey, một cậu bé 9 tuổi, cao, gầy, và bị rối loại cảm xúc nghiêm trọng. Ngày đầu tiên đến lớp, cậu bé đứng một mình một góc, nhìn hết người này đến người khác, vẻ sợ sệt. Khi tôi bước lại gần, định chạm vào Mikey thì chợt cậu bé hét toáng lên.

Sáng nào Mikey cũng đi tới góc lớp ấy, và đứng một mình ở đó. Cậu bé cự tuyệt dữ dội sự chăm sóc của tất cả các tình nguyện viên, đến mức chẳng ai biết phải làm thế nào với cậu nữa. Ngay cả những học sinh khác cũng tránh Mikey, vì không muốn phải nghe cậu bé hét lên hay chịu những cơn giận dữ kỳ quặc của cậu.

Chỉ còn mình tôi sáng nào cũng đứng đợi Mikey ở cửa lớp. Cậu bé đi ngay tới góc lớp quen thuộc, còn tôi lẽo đẽo đi theo, sẽ đứng cạnh hoặc ngồi cạnh cậu hàng tiếng đồng hồ, và cũng không nói lời nào.

Mấy hôm đầu, Mikey lại gào toáng lên, mọi người lại nhìn ra phía chúng tôi, dù ngượng gần chết, nhưng tôi cứ ngồi lì cạnh Mikey. Cứ như thế suốt 2 tuần liền, nhưng Mikey không hề tỏ ra thân thiện hơn. Có lúc tôi đã nghĩ rằng, có lẽ trong nhiệm vụ tình nguyện viên đầu tiên của mình, tôi đã thua cuộc.

Thế rồi một chuyện xảy ra. Hôm đó tôi ngủ quên, tỉnh dậy tôi lập tức nhảy lên xe đạp và phóng tới lớp học. Khi tôi bước vào lớp, tất cả mọi người bỗng... im lặng. Sự im lặng bất thường ở một lớp học vốn lúc nào cũng sôi nổi khiến tôi hơi hoảng.

Nhưng ngay lúc ấy, tôi nghe có ai đó... vỗ tay. Rồi ai đó khác nữa. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thế rồi tiếng vỗ tay to dần lên. Tất cả mọi người vỗ tay rào rào! Chẳng lẽ mọi người đang chế nhạo chuyện tôi đến muộn?

Rồi chị trưởng nhóm mỉm cười, đi đến chỗ tôi, và giải thích mọi chuyện.

Sáng hôm ấy, khi Mikey đến lớp rất sớm, và khi không thấy tôi đứng đợi ở cửa, cậu bé bắt đầu đi từ bàn này sang bàn khác, nhìn kỹ từng anh chị tình nguyện viên, và hỏi:
- Anh Paul đâu? Anh Paul đâu rồi?
Và đó là những từ-đầu-tiên-Mikey-nói-thành-lời trong suốt 2 năm qua!
Tôi thấy mặt mình nóng bừng lên và mắt hơi ướt. Tôi nhìn vào góc lớp quen thuộc: Mikey đang đứng ở đó, mỉm cười, chỉ về phía tôi và nói: "Anh Paul! Anh Paul". Và đó là lúc tôi đưa tay lên lau nước mắt.

Hết mùa hè, chương trình tình nguyện cũng kết thúc, tôi vào năm học mới. Còn Mikey, cậu bé đã cùng gia đình chuyển tới một bang khác, tôi đã rất buồn khi nghĩ rằng mình sẽ không được gặp cậu bé nữa.

Nhưng vào năm học được khoảng 2 tháng, tôi nhận được một tấm bưu thiếp gửi từ California. Viết bằng nét chữ nguệch ngoạc là đúng một dòng chữ: "Chào anh Paul. Anh khoẻ không? Em khoẻ. Em đi học rồi". Đó là tấm bưu thiếp của Mikey. Và chỉ với một dòng chữ đó, tôi tin rằng rồi Mikey của tôi sẽ ổn cả thôi, và mùa hè của tôi đã không hề uổng phí.

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:06 am
Việc làm thêm của tôi

Tôi tốt nghiệp trung học với nhiều ước mơ, nhưng không hề có tiền. Tôi cần một việc làm thêm. Đi rất nhiều nơi, nhưng chẳng ai nhận một học sinh mới tốt nghiệp trung học. Nhưng cuối cùng, tôi cũng tìm được một công việc. Nó có thể được gọi là một công việc trong mơ, nếu như bạn là người hay gặp... ác mộng!


Nói thẳng ra, việc tôi nhận được là cọ rửa toilet của một ký túc xá. Tôi không thích công việc này lắm, nhưng tôi cần tiền. Dù sao, nó cũng là một công việc lương thiện và không có gì đáng xấu hổ. Còn hơn là tiếp tục sống dựa vào bố mẹ. Tôi phải làm việc vào các buổi chiều tối, kể cả buổi chiều Chủ Nhật - khi mà cả thế giới có vẻ đang thư giãn và nghỉ ngơi. Những lúc như vậy, tôi lại tự hỏi tại sao mình lại nhận công việc này. Tại sao tôi lại cứ phải bò ra sàn toilet để cọ từ ngày này sang ngày khác?

Nhưng những lúc nản lòng nhất như vậy, tôi lại nghĩ tới ông nội tôi - ông Sundstrom. Ông rời Thuỵ Điển để di cư tới Iowa nhiều năm về trước, cùng vợ và năm người con, trong đó có bố tôi. Họ lên một chuyến tàu thuỷ dài ngày đến New York. Chuyến đi càng trở nên dài hơn bởi những cơn say sóng khủng khiếp.

Họ tới New York, rồi lên tàu hoả tới bang Iowa. Rồi thành phố Algona sẽ là đích đến cuối cùng. Ông tôi đã tiết kiệm nhiều tiền hết mức có thể, đủ để đảm bảo cho gia đình một khởi đầu không quá khó khăn khi đến Iowa. Lúc này, cả gia đình đều không biết tiếng Anh, chỉ biết tiếng Thuỵ Điển. Nhưng ông tôi có quen một người ở Algona. Người này sẽ giúp ông chuẩn bị chỗ ở và một việc làm.

Rồi một điều không may xảy ra. Ông Sundstrom của tôi cần vào toilet trên tàu. Toilet kiểu cũ trên tàu hoạt động rất đơn giản: những gì ở "đầu vào" sẽ có "đầu ra" là... rơi xuống đường ray.

Khi ông tôi trở về chỗ ngồi, ông phát hiện ra mình đã mất ví. Ông trở lại toilet tìm khắp nơi, nhưng không thấy. Hẳn nó đã bị rơi xuống đường ray rồi. Ông cố gắng nói chuyện với người quản lý trên tàu, nhưng ông ta không nói tiếng Thuỵ Điển. Thế là đột nhiên, cả gia đình trở nên bơ vơ, không có một chút tiền phòng thân. Trên tàu, cả gia đình nhịn đói. Một vài hành khách tử tế cho vài chiếc bánh quy và mấy miếng táo - đó là tất cả những gì bọn trẻ - bao gồm bố tôi - được ăn.

Khi đến Algona, ông tôi rất ngạc nhiên vì không ai ra đón. Có lẽ người quen của ông tôi đã không đến đúng giờ. Và thứ duy nhất ông tôi có lúc đó là địa chỉ của ông ấy. Cả gia đình đi bộ từ đường này sang phố khác, vừa đi vừa giơ địa chỉ ra hỏi mọi người. Cuối cùng, cũng tìm đến đúng địa chỉ, nhưng nhận được tin rằng người quen đã mất. Và tất nhiên, lời hứa về một việc làm cũng không còn tồn tại.

Và ông bà tôi đã trải qua rất nhiều năm tháng khó khăn. Bà tôi tìm được việc làm là dọn dẹp nhà cửa cho các gia đình khác. Cả nhà học tiếng Anh. Dần dần, năm người con của ông bà tôi cũng tốt nghiệp trung học. Bốn người con gái học Đại học rồi trở thành giáo viên. Bố tôi theo học trường Luật và trở thành luật sư.

A, đọc đến đây, bạn có thể hỏi ông Sundstrom của tôi làm gì để các con đếu được đi học, rồi có một cuộc sống tốt như vậy?

Ông tôi cũng cọ toilet.

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:07 am
Định nghĩa một người cha?


Một người cha là người cũng phải chịu những nỗi đau đớn và sợ hãi khi những đứa con của mình được sinh ra, nhưng không được dùng một chút thuốc giảm đau hay thuốc tê nào.


Một người cha không bao giờ là "người anh hùng" theo cách mà cô con gái nghĩ. Cũng không như hình ảnh thần tượng hoành tráng mà cậu con trai luôn tin. Và điều này đôi khi làm người cha lo lắng. Cho nên người cha luôn phải làm việc và cố gắng hết sức chỉ để làm cho con đường mà các con mình sẽ đi có thể được bằng phẳng hơn một chút.

Một người cha già đi nhanh hơn những người khác, vì họ phải đứng ở sân bay, hoặc sân ga, và vẫy tay chào tạm biệt những người con lên đường đi học xa. Và, trong khi người mẹ có thể khóc, thì người cha chỉ đứng đó và mỉm cười rạng rỡ... ở bên ngoài; dù bên trong đã buồn đứt ruột.

Một người cha phải chiến đấu hàng ngày, với công việc, với sự vội vã, mệt mỏi... Không phải lúc nào người cha cũng chiến thắng trong những cuộc chiến đó, nhưng thực tế là họ không bao giờ bỏ cuộc.

Các hiệp sĩ luôn mặc những bộ giáp sáng lấp lánh, còn những người cha chỉ mặc quần áo bình thường, có khi chưa kịp là phẳng. Thế nhưng, thật sự có rất ít sự khác biệt giữa họ...

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:08 am
Ai đóng gói chiếc dù của bạn?


Charles Plumb, tốt nghiệp Học viện Hải quân Hoa Kỳ, là một phi công rất giỏi.


Sau nhiều lần lái máy bay trực thăng và các loại máy bay khác rất thuần thục, nhưng một lần rủi ro đã xảy ra. Chiếc máy bay Plumb lái bị trục trặc. Plumb thoát được ra ngoài và nhảy dù. Anh đã tiếp đất an toàn. Plumb còn lái máy bay nhiều năm nữa và hiện nay là diễn giả thường thuyết giảng trước các sinh viên. Trong những bài nói chuyện của mình, ông cũng hay nhắc tới kinh nghiệm đó...

Một ngày, khi Plumb và vợ đang ngồi trong một tiệm ăn, thì một người đàn ông ăn mặc giản dị từ bàn bên cạnh lại gần và nói:
- Chào anh, anh là anh Plumb đây mà! Anh thường lái máy bay trực thăng. Máy bay của anh có lần còn bị trục trặc...
- Làm sao anh biết tất cả những điều đó? - Plumb hỏi.
- Tôi đã đóng gói chiếc dù của anh hồi tôi còn làm cùng anh trong Hải quân... - Người đàn ông đáp.
Plumb tròn mắt vì ngạc nhiên và đầy biết ơn. Người đàn ông kia nắm tay ông lắc lắc và mỉm cười: "Tôi rất mừng, vì hẳn là chiếc dù đã hoạt động tốt".
- Chắc chắn rồi - Plumb khẳng định - Nếu chiếc dù không hoạt động thì hôm nay tôi đã không thể có mặt ở đây.

Đêm hôm đó, Plumb không ngủ được, cứ nghĩ đến người đàn ông trong tiệm ăn. Ông nói tiếp trong bài nói chuyện của mình:
"Tôi cứ tự hỏi người đàn ông đó trông thế nào trong bộ đồng phục hải quân. Tôi cũng tự hỏi mình có thể đã nhìn thấy anh ta bao nhiêu lần mà thậm chí chưa một lần nói câu chào, câu hỏi anh có khoẻ không hay bất kỳ một điều gì khác, chỉ bởi vì tôi là một cơ trưởng cao cấp, còn anh ta chỉ làm công việc của một công nhân. Tôi cũng nghĩ hẳn người đàn ông đó đã dành rất nhiều thời gian trong cuộc sống của mình, ngồi cặm cụi ở chiếc bàn gỗ dài, cẩn thận gấp và đóng gói những chiếc dù đúng quy cách, để đảm bảo nó sẽ hoạt động theo cách thuận lợi nhất. Và anh ta thậm chí còn lo lắng, bồn chồn trước sự an nguy của những người thậm chí không cần biết đến anh ta".
- Mỗi ngày - Plumb kết luận với các sinh vien - Hãy nghĩ xem ai là người đóng gói chiêc dù của bạn? Vì mỗi người đều có một ai đó trao tặng cho mình những gì cần thiết để vượt qua những khó khăn. Đó là những chiếc dù đủ loại: chiếc dù về thể chất do mẹ bạn làm qua những bữa ăn ngon miệng, những lời nhắc đi ngủ đúng giờ; chiếc dù tinh thần do cha mẹ, thầy cô làm qua những lời an ủi, động viên...; chiếc dù cảm xúc có thể do bạn bè làm qua những niềm vui, ngay thậm chí người quét dọn trong trường học này cũng làm cho các bạn một chiếc dù, để tạo điều kiện cho các bạn được học tập trong môi trường vệ sinh nhất... Tất cả những sự giúp đỡ đó đều nhằm bảo vệ chúng ta đến mức tối đa trong cuộc sống này.

Khi bạn đi qua một ngày, một tuần, một tháng, một năm..., hãy nghĩ tới những người "đóng gói những chiếc dù" cho mình...

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:08 am
Câu lạc bộ các-cậu-bé

"Câu lạc bộ Các-cậu-bé" mở cửa vào lúc 6h30 chiều hàng ngày. Nhưng “các cậu bé” thường đến từ 6h. Bạn có thể tưởng tượng ra được cảnh huyên náo của một lũ con trai l0-12 tuổi cố gắng xếp hàng và sốt ruột chờ đợi trước cánh cửa còn khoá. Đứa nào may mắn được xếp hàng đầu tiên thì cũng sẽ mồ hôi nhễ nhại, nhưng vẫn cố gắng túm chặt lấy cái tay nắm cửa to tướng để không ai có thể ẩn mình ra.


Và rồi từ phía cuối hàng, sẽ có đứa hét: "Ông Chambless đến rồi!". Và thế là mắt đứa nào cũng sáng lên khi ông Chambless đỗ xịch cái xe tải con con dưới lòng đường. Hình như lúc nào ông Chambless cũng vui vẻ, và ông có điệu huýt sáo hay nhất mà tôi từng biết.
- Chào các chàng trai, mạnh khoẻ cả chứ? - Ông sẽ hỏi thế.
Khi nào chúng tôi đi đông thì ông ấy luôn gọi là "các chàng trai", còn khi có một đứa thì ông ấy gọi là "con trai". Chúng tôi đứa nào cũng thích, vì chẳng ai gọi chúng tôi là "các chàng trai" bằng giọng nghiêm túc như thế cả.
Ngay khi ông Chambless mở cửa, chúng tôi ào vào như những cơn lốc. Chúng tôi tranh nhau chơi đủ trò trong đó, mà những trò được ưa thích nhất là ném boomerang và chơi bi-lắc.

Một ngày Thứ Sáu, ông Chambless nói chúng tôi về xin phép bố mẹ để ông chở lên thành phố thăm viện bảo tàng vào ngày hôm sau. Chúng tôi phấn khởi đến mức không ngủ được. Tôi nghĩ mẹ cũng hào hứng y như vậy vì sáng Thứ bảy, mới 7h, mẹ đã đập cửa phòng tôi rầm rầm và bảo tôi dậy mau. Ông Chambless đỗ chiếc xe tải con trước cửa từng nhà và hét to tên chúng tôi để không đứa nào bị bỏ lại nhà.

Sáng hôm đó đúng là một điều kỳ diệu đối với lũ trẻ nông thôn như chúng tôi. Đó là lần đầu tiên chúng tôi được lên thành phố, được xem viện bảo tàng, tới công viên, và mặc dù chẳng đứa nào có một xu, thế mà chúng tôi vẫn được chén đầy bụng món hamburger gà rán ở tiệm KFC.

Trên đường lái xe về, trời bắt đầu lắc rắc mưa trong khi tôi ngồi ở ghế ngay cạnh cửa sổ - bên cạnh chỗ lái xe của ông Chambless. Ông tấp xe vào hè, cố vặn kính cửa sổ phía bên tôi lên để mưa khỏi hắt vào nhưng nó bị mắc kẹt. Ông Chambless nhìn tôi vẻ ái ngại, nhưng tôi thậm chí còn thò tay ra ngoài cho mưa rơi vào tay và bảo ông: "Chuyện nhỏ mà, cháu thích nhất là được mưa hắt vào mặt đấy ông ạ!". Ông ấy nhìn tôi và nói: "Cảm ơn con trai, con trưởng thành thật rồi đấy!". Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình như một người anh hùng.

Bạn có thể nghĩ rằng những điều ông Chambless làm chỉ là bình thường thôi. Nhưng với chúng tôi, lũ trẻ ở một vùng quê nghèo, bố mẹ suốt ngày bận tối mắt, thì những gì ông Chambless làm bằng tiền lương hưu và tấm lòng nồng nhiệt của mình đã tạo nên cả một thế giới tuổi thơ cho chúng tôi, giữ chúng tôi trong vòng bình yên, không phải lang thang ngoài những cánh đồng nắng nôi, hay chạy chơi trên những con đường nguy hiểm nhiều xe cộ.

Tôi tin rằng ông Chambless chính là lý do khiến tôi rất yêu trẻ con. Tôi như mang một phần tâm hồn của ông và tự hào vì điều đó. Tôi đã luôn cố gắng làm được những điều như ông Chambless đã làm cho lũ trẻ chúng tôi khi xưa... Tôi nghĩ đó là cách tốt nhất để trả ơn ông.

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:08 am
Danh sách hạnh phúc

Bạn đã bao giờ nghe nói về cuốn sách "14.000 điều để hạnh phúc"? Đó là cuốn sách được đính nhãn "best-selling" (sách bán chạy nhất) của tác giả Barbara Ann Kipfer. Nội dung rất đơn giản: 611 trang sách liệt kê những điều mà cô ấy chú ý hoặc yêu thích. Đó là những điều rất nhỏ bé nhưng có thể mang đến một nụ cười, và có cả những điều quan trọng, to lớn có thể tạo ra cả một bước ngoặt, cả một sự khác biệt trong cuộc sống của bạn.


Các tờ báo nhận xét rằng cuốn sách này "mê hoặc" người đọc - và đúng là như thế. Khi đọc, chúng ta sẽ tự hỏi rằng còn điều gì mà tác giả bỏ qua không liệt kê nữa hay không.

Ví dụ, có những điều rất nhỏ cũng khiến chúng ta có cảm giác vui vẻ và được liệt kê trong cuốn sách, như: cảm giác của một chiếc áo cotton mềm mại vào ngày hè nóng bức, tìm được vài đồng xu bỏ quên trong túi quần không biết từ bao giờ, nếm một món ăn mới và rất ngon miệng, xe bus đến đúng giờ và vẫn còn chỗ trống cho mình ngồi, những mẫu thử mỹ phẩm miễn phí, chú cún cọ người vào chân bạn, có người hứa chắc chắn với mình một điều tốt đẹp gì đó, đi học về muộn và ngửi thấy mùi thơm của thức ăn mẹ nấu, câu được một con cá, chơi với trẻ con, chơi bowling với mấy người bạn thân, mùa đông má hơi bị nẻ nhưng vì thế lại hồng lên...

Một số điều khác lại rất sâu sắc và có ý nghĩa lớn lao: biết được một sự thật quan trọng, lần đầu tiên được một người bạn trai - thật sự tốt - nắm lấy tay mình, nhận được một bó hoa hồng vào ngày Valentine hoặc sinh nhật mà trong thiệp chỉ ghi "Từ một người quan sát thầm lặng" J, sự bình yên và không cần nhiều lời nói của một tình bạn thân lâu năm...

Một số điều thì có thể mang tới nụ cười trên môi bạn ngay tức khắc: khi hồi bé bạn thích tắm và nghịch nước lâu quá đến nỗi ngón tay nhăn cả lại, và sau khi tắm thì được mẹ mặc cho bộ pyjama sạch tinh tươm, khô ráo; được tự do liếm hết kem trong đĩa mà không bị ai cười vào mũi...

Và chính mẹ đã tặng tôi cuốn sách này vào ngày sinh nhật tôi 15 tuổi. Mẹ bảo tôi hãy tự lập ra một danh sách cho mình về những điều làm mình hạnh phúc: đón một người thân ở sân bay, khi mất điện và nhanh chóng tìm thấy ngay một cây nến, được uống trà xanh mát lạnh vào buổi trưa mùa hè, nhận được một bức thư từ người bạn ở nước ngoài, nhìn một người thân của mình đang ngủ ngon...

À, tôi hỏi nhỏ bạn một chút nhé, danh sách này của bạn có dài không?

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:09 am
Có thể là chuyện tình cờ, có thể là điều kỳ diệu

Chị Patsy, chị gái thứ hai của tôi, sắp làm đám cưới. Thế là cả tuần trước tôi chạy như con thoi giữa tiệm áo cưới đến tiệm hoa, rồi từ tiệm hoa đến ban tổ chức lễ cưới ở nhà thờ... Mẹ vẫn phải đi làm, anh cả tôi lại đang đi công tác. Nhưng dù sao, thì anh ấy cũng hứa là sẽ về kịp để dẫn chị tôi bước vào nhà thờ thay bố tôi, bố đã mất từ mấy năm trước. Anh ấy còn đùa là anh ấy rất mong đến ngày đám cưới, vì thực ra, anh ấy muốn "đem cho" chị Patsy đi từ hồi chị ấy mới... 3 tuổi cơ!


Để tiết kiệm ít tiền, tôi đi kiếm hoa từ mấy người bạn mà nhà có những cây hoa mộc lan lớn. Những bông hoa màu trắng kem với hương thơm ngọt ngào và lá xanh bóng sẽ tạo ra một bó hoa cô dâu tuyệt đẹp và nổi bật. Đêm trước hôm đám cưới, tuy mệt nhưng tôi vẫn thở phào vì mọi việc đã được chuẩn bị chu đáo. Chị tôi sẽ có một đám cưới vô cùng đáng nhớ!

Thế rồi ngày trọng đại cũng đến. Trong khi mấy người bạn giúp chị Patsy chỉnh váy cưới, thì tôi đến nhà thờ trước để xem mọi chuyện đã thật sự ổn chưa.

Khi mở cánh cửa nhà thờ, phả vào chúng tôi là một luồng không khí nóng hầm hập, tôi suýt nữa thì ngã lăn đùng ra ngất, không phải vì tôi chịu nóng kém, mà là vì cảnh tượng tôi đang nhìn thấy - tất cả những bông hoa mộc lan màu trắng kem xinh đẹp đã trở nên... đen xỉn! Đêm qua nhà thờ bị cắt điện, hệ thống điều hoà không khí không hoạt động, và trong suốt một đêm nóng bức, những bông hoa đã héo rũ và chết cả!

Tôi nhìn những bông hoa mà muốn khóc. Nhưng tôi không có thời gian để khóc. Tôi chỉ cón biết mong bốn điều: những bông mộc lan trắng kem sẽ xuất hiện, tôi sẽ đủ can đảm để kiếm được chúng trong một khu vườn nào đó ở quanh đây, tôi sẽ được an toàn dù bất kỳ con chó dữ dằn nào có xông ra đớp vào chân, và một người tử tế nào đó sẽ không nện cho tôi một trận khi tự nhiên tôi đòi ngắt trụi cây hoa mộc lan hoàn hảo của họ.

Khi vừa ra khỏi nhà thờ được một chút, tôi chợt nhìn thấy xa xa có những cây hoa mộc lan. Tôi vội vã chạy ngay lại gần ngôi nhà đó... trước hết là không có chó! Tôi gõ cửa và một người đàn ông khoảng hơn 60 tuổi ra mở. Vẫn ổn... ông ấy chưa nổi điên, cũng không cầm theo cái gậy nào. Sau khi nghe tôi "trình bày hoàn cảnh", ông ấy mỉm cười: "Ta rất vui được giúp cháu!".

Nói rồi ông ấy lấy ra ngay một chiếc thang, bắc lên và cắt những bông mộc lan lớn và đưa xuống dưới cho tôi. Chỉ vài phút sau, tôi đã có một ôm hoa tươi đẹp tuyệt.
- Cảm ơn ông, ông đã cứu em gái của một cô dâu đấy ạ! - Tôi nói.
- Không - Ông ấy đáp - Cháu không hiểu đâu... Chính ta mới phải cảm ơn cháu.
- Về cái gì cơ ạ? - Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
Vừa trèo xuống khỏi thang, người đàn ông vừa kể:
- Vợ ta vừa mất vài tháng trước... Bà ấy là người ta yêu thương nhất và cũng yêu thương ta nhất - Tôi thấy ông ấy lau nước mắt khi kể - Bây giờ ta còn lại có một mình. Suốt nhiều năm qua, lúc nào ta cũng cần bà ấy và bà ấy cũng cần đến ta. Nhưng bây giờ thì không ai cần đến ta nữa. Sau khi bà ấy mất, cũng chẳng ai đến thăm ta cả. Sáng nay, ta ngồi một mình và nghĩ: "Ai cần đến ông già 67 tuổi này? Ai thèm nhớ đến sự tồn tại của ta?". Và ta tự trả lời là "không ai cả". Nhưng đúng lúc đó thì cháu gõ cửa, và câu đầu tiên cháu nói với ta là: "Ông ơi, cháu cần ông giúp".
Tôi đứng há cả miệng ra nghe, không nói được lời nào.
Ông ấy mỉm cười:
- Cháu có biết ta nghĩ gì khi đưa cho cháu những bông hoa mộc lan này không?
- Không ạ.
- Ta biết rằng ta vẫn được nhớ đến. Có những người vẫn cần những bông hoa của ta. Có thể ta sẽ... mở một cửa hàng hoa nhỏ ở đây. Vườn sau của ta còn rất nhiều hoa đấy... Cháu nghĩ như thế có tốt hơn không?

Tôi quay lại nhà thờ, thấy trong lòng lấp lánh vui, không chỉ vì tôi đã kiếm được một ôm hoa tươi, mà còn vì biết rằng một cách vô tình, mình đã giúp được một người đang cô độc.

Tôi cứ nghĩ, vào ngày đám cưới của chị Patsy, nếu ai đó đề nghị tôi đi an ủi một người đau khổ, hẳn tôi sẽ nói: "Thôi nào, hôm nay là đám cưới của chị tôi, ngày trọng đại đấy! Chẳng có cách nào mà tôi lại đi giúp đỡ ai khác được đâu". Nhưng cuộc sống vẫn có cách của riêng mình, dù là qua những bông hoa héo, để làm nên những điều tình cờ nhưng kỳ diệu.

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:10 am
TRẮC NGHIỆM CHO CON VÀ MẸ

Bài test dành cho những đứa con:
Khi đưa ra một bài trắc nghiệm mở dành cho học sinh tiểu học với các câu hỏi về người mẹ, kết quả thu được là những câu trả lời rất thú vị?


*Tại sao Thượng Đế lại tạo ra những người mẹ?
1. Vì mẹ là người duy nhất biết cuộn băng dính hôm qua chúng ta vứt bừa trên sàn nhà thì bây giờ ở đâu.
2. Vì mẹ luôn giữ nhà cửa cực kỳ sạch sẽ.
3. Để giúp chúng ta ra ngoài khi chúng ta được sinh ra đời.

*"Mẹ" được tạo nên từ những "nguyên liệu" nào?
1. Từ những đám mây muôn màu, từ mái tóc của những thiên thần, từ tất cả những điều đẹp nhất trên thế giới này.
2. Từ khung xương mạnh mẽ của một người đàn ông nhưng lại mềm dẻo hơn rất nhiều.

*Sự khác nhau giữa mẹ và bố?
1. Mẹ thường làm việc ở cơ quan và làm việc ở nhà, còn bố thì chỉ làm việc ở cơ quan thôi :).
2. Mẹ biết cách nói chuyện với chúng ta một cách nghiêm túc mà không làm chúng ta sợ.
3. Bố cao hơn và khoẻ hơn, nhưng mẹ mạnh hơn rất nhiều. Mẹ cũng có phép thần kỳ, mẹ có thể làm chúng ta cảm thấy dễ chịu hơn mà chẳng cần viên thuốc nào cả.

*Mẹ thường làm gì vào thời gian rảnh?
1. Mẹ chẳng bao giờ có thời gian rảnh.

*Mẹ sẽ cần thêm điều gì để trở thành hoàn hảo?
1. Mẹ bình thường đã hoàn hảo rồi.
2. Về nội tâm thì mẹ hoàn toàn hoàn hảo, còn về ngoại hình thì nếu tóc mẹ màu xanh biển sẽ đẹp hơn đấy!

B. "Bài test" cho những người mẹ.
Một người mẹ đang đi dạo cùng cô con gái 4 tuổi. Bỗng cô bé nhặt thứ gì đó từ dưới đất lên và cho vào miệng. Người mẹ vội ngăn lại, ném thứ đó ra xa và bảo cô con gái không được làm như vậy.
- Tại sao ạ? - Cô con gái hỏi.
- Bởi vì nó nằm ở ngoài trời, và chúng ta không biết nó ở đâu ra. Nó rất bẩn và có rất nhiều vi trùng. - Người mẹ đáp.
- Vi trùng ở đâu ra hả mẹ? - Cô con gái hỏi tiếp.
- Vi trùng có ở khắp nơi: trong bụi bẩn, trong những chiếc xe đi qua đường, cả trong không khí nữa.
- Nếu vi trùng có ở khắp nơi thì những thức ăn trong nhà cũng không thể ăn được sao?
- Không phải thế. Chúng sạch hơn những thứ ở ngoài trời vì mẹ đã nấu chín chúng để diệt vi trùng, mẹ cất chúng trong tủ lạnh cho sạch sẽ...
Đến lúc này, cô con gái ngẩng nhìn mẹ với ánh mắt khâm phục và hỏi:
- Tuyệt thật, làm thế nào mà mẹ biết tất cả những điều này?
- Mmm... - Người mẹ suy nghĩ - Tất cả mọi người mẹ đều biết những điều này. Chúng là một "bài trắc nghiệm" dành cho những bà mẹ. Một người phụ nữ phải biết những điều đó, nếu không sẽ không được trở thành một người mẹ.
Cô con gái có vẻ trầm ngâm, rồi đột nhiên mỉm cười như thể vừa hiểu ra một điều mới:
- A, con biết rồi! Tức là nếu mẹ không vượt qua được bài "trắc nghiệm" đó, mẹ sẽ trở thành một ông bố!

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:10 am
NHỮNG ĐIỀU MỘT NGƯỜI ÔNG MONG CHO ĐỨA CHÁU NHỎ...

Cha mẹ các cháu thường cố gắng để tặng mọi thứ tốt đẹp nhất cho các cháu. Nhưng đôi khi, sự cố gắng quá mức lại làm cho tình hình trở nên tồi tệ. Ông thì mong cho các cháu mình những điều rất khác...


Ông mong cho các cháu biết trân trọng cả quần áo cũ được họ hàng cho lại, món kem làm ở nhà dù nó không ngọt lắm, và cả món bánh rán lại từ đĩa thịt còn từ bữa ăn tối qua.

Ông hy vọng các cháu học cách trân trọng sự khiêm tốn bằng một vài lần bị người khác làm mình bẽ mặt, và học cách yêu quý sự trung thực bằng một vài lần bị lừa dối.

Ông hy vọng các cháu học cách tự dọn giường, cắt cỏ và rửa xe.

Và ông thật sự hy vọng không ai tặng cho các cháu một món đồ quá đắt tiền khi cháu mới chỉ 16 tuổi.

Sẽ thật tốt nếu các cháu học cách trân trọng sự sống bằng một lần nhìn thấy những chú chó con được sinh ra.

Ông hy vọng có lần các cháu sẽ chiến đấu đến cùng vì một điều tốt mà các cháu tin tưởng.

Ông hy vọng các cháu phải ở chung phòng với em trai hoặc em gái của các cháu. Và sẽ không sao cả nếu các cháu vạch một đường chia giữa phòng, nhưng khi em các cháu bò sang và chui vào chăn của cháu vì nó sợ điều gì đó, ông hy vọng các cháu không đẩy nó ra.

Khi các cháu muốn đi đến rạp chiếu phim và em các cháu muốn đi theo, ông hy vọng các cháu sẽ đưa nó đi cùng.

Nếu mẹ đưa các cháu đến trường vào những ngày mưa, ông hy vọng các cháu không bắt mẹ phải dừng xe cách trường một đoạn vì ngại bị bạn bè nhìn thấy mẹ các cháu mặc một bộ quần áo cũ kỹ.

Nếu các cháu muốn có một cái ôtô bằng gỗ, ông hy vọng các cháu sẽ được bố dạy cách làm một cái, thay vì đi mua.

Ông hy vọng các cháu học cách đọc sách.

Khi các cháu học cách sử dụng máy vi tính, ông hy vọng các cháu cũng học cách tính nhẩm trong đầu.

Hy vọng các cháu sẽ bị xước đầu gối khi leo núi, bỏng tay khi chạm vào lò nóng và dính lưỡi khi liếm viên đá vừa lôi ra trong tủ lạnh, để tự học cách tránh những tai nạn nhỏ hàng ngày.

Ông thấy cũng không sao nếu các cháu thử uống bia một lần, nhưng hy vọng các cháu không thích. Và nếu một người bạn rủ các cháu uống rượu hoặc hút thuốc, ông hy vọng các cháu nhận ra rằng đó không phải là một người bạn.

Ông mong các cháu cảm thấy thật buồn khi nhìn thấy một đám tang, và thật vui khi nhìn thấy niềm vui của người khác.

Ông hy vọng mẹ sẽ phạt các cháu khi các cháu ném quả bóng vào cửa sổ nhà hàng xóm; nhưng mẹ sẽ ôm và hôn các cháu khi các cháu ngoan.

Đó là những điều ông mong cho cháu: những thời điểm khó khăn và thất vọng, công việc vất vả và cả niềm vui. Với ông, đó là cách duy nhất để trân trọng cuộc sống.

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:10 am
HÃY TIN Ở T.J

Cho đến năm học lớp 10 thì T.J. được coi là học sinh quậy nhất trường! T.J. lầm lì, có khi không buồn trả lời khi thầy cô hỏi, vài lần đánh nhau. Các thầy cô thường nhăn mặt khi nhìn thấy tên của T.J. trong danh sách lớp mình sẽ dạy vào học kỳ sau


Năm đó, tất cả học sinh đều được mời tham gia chương trình ngoại khoá vì cộng đồng. T.J. là một trong số 405 học sinh tự nguyện đăng ký ngay đợt đầu tiên.

Buổi đầu, T.J. đứng tách biệt hẳn với các học sinh khác, lưng dựa vào tường ở cuối hội trường, với thái độ "Để xem có ai làm gì ra hồn không!". Nhưng dần dần, những trò chơi khiến cậu chú ý. Các nhóm bắt đầu thân thiện hơn, nhất là khi được yêu cầu liệt kê những điều tích cực về nhau. Họ còn hào hứng mời T.J. thử phát biểu, thậm chí, còn kể vài đặc điểm thú vị về cậu. Chẳng bao lâu, cậu đã cởi mở hơn nhiều.

Ngày hôm sau, T.J. còn năng nổ hơn. Đến cuối buổi, cậu đăng ký thăm gia đội "Dự án cho những người vô gia cư". Lúc đó, thầy hiệu trưởng Coggshall đi qua, thầy dừng lại lắng nghe và khi thấy các thành viên khác trong nhóm rất ấn tượng với thái độ quan tâm và nhiệt tình của T.J., thầy gợi ý bầu T.J. làm nhóm trưởng.

T.J. không hề biết là vì cậu mà có một cuộc tranh cãi nảy lửa. Các thầy cô giáo không thể tin được rằng thầy hiệu trưởng lại đặt một kế hoạch lớn như thế vào tay cậu: "Đó là học sinh có hồ sơ những lần bị kỷ luật dài hàng gang tay. Không khéo quyên góp được một ít thực phẩm thì nó lại ăn trộm mất một nửa!" Nhưng thầy Coggshall giữ nguyên ý kiến.

Hai tuần sau đó, T.J. và nhóm của mình đi quyên góp thực phẩm. Họ quyên góp được... 2.854 hộp thực phẩm chỉ trong 2 tiếng đồng hồ và đem tới hai trung tâm dành cho người vô gia cư của thành phố. Sự kiện này thậm chí được đăng lên trang nhất của tờ báo của bang.

T.J. tiếp tục kế hoạch thứ hai của nhóm: quyên góp được 300 chiếc chăn và 1.000 đôi giày cho các trung tâm dành cho người vô gia cư. Cậu được đăng ảnh lên báo, được khen ngợi. Ai cũng thừa nhận khả năng của T.J. Thầy cô bắt đầu khen cậu. Cậu đi học đều đặn và thường xung phong trả lời câu hỏi.

Cuối năm học đó, T.J. cùng nhóm của mình còn tổ chức một buổi quyên góp lớn, thu được 9.000 hộp thức ăn chỉ trong một ngày, và suốt năm sau đó, nhóm của T.J. cung cấp phần lớn thực phẩm cho hai trung tâm dành cho người vô gia cư.

Khi được hỏi tại sao cậu nhiệt tình và hiểu rõ cách làm dự án này đến thế, T.J. mỉm cười nói rằng chính gia đình cậu rất nghèo, bởi vậy cậu hiểu rõ những người nghèo cần gì.

Bây giờ T.J. đã trưởng thành, có một công việc ổn định là quản lý kinh doanh. Ngày hội trường, cậu đã trở về nắm lấy tay thầy Coggshall, nhẹ nhàng: “Em đã từng như một chú chim với một bên cánh gãy, nhưng đã được niềm tin của thầy đã chữa lành”.

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:11 am
DÒNG SÔNG

Mùa hè năm 13 tuổi, tôi được tới vùng núi Bắc Carolina, ở chơi nhà anh Jim, ông anh họ cũng trạc tuổi tôi, và siêu nghịch. Jim hào hứng dẫn tôi đi tắm sông. Đó là một khúc sông hai bên bờ sông có cây xoè lá như che một mái vòm, còn bờ sông thì phủ đầy cát trắng như bãi biển vậy.


Bến sông chúng tôi tắm có một cây sồi lớn. Trên một cành cây chìa ra mặt nước có buộc một sợi dây!
- Nhìn nhé! - Jim bảo tôi - Em chạy lấy đà một đoạn. Rồi em tóm lấy sợi dây, đưa thật mạnh và cao hết mức có thể, rồi em thả tay ra và rơi ùm xuống nước! Y như một cậu bé da đỏ ấy! Đây nhé, để anh làm cho em xem!
Jim làm có vẻ rất dễ dàng, và khi ngoi đầu lên khỏi mặt nước sông, anh ấy la to:
- Nào, đến lượt em!
Tôi run cầm cập, hầu như chắc chắn rằng mình sẽ tiêu đời. Nhưng ở tuổi 13, một thằng con trai cho rằng “chết anh hùng” còn hơn “sống nhát cáy”! Và khi tôi cũng nhảy, cũng ngoi lên khỏi mặt nước, mồm thổi phù phù cộng với ho khù khụ, thì Jim cười rất hài lòng.
Chúng tôi bơi sang bờ bên kia, nằm sưởi nắng trên cát, rồi bơi trở lại. Hai đứa ba hoa với nhau, tôi thì cho rằng mình như một chú hải ly trượt băng băng trong nước, còn Jim thì nói anh ấy thấy mình như con rái cá, và có thể nín thở rất lâu trong khi bơi.

Chủ Nhật, mẹ Jim bảo chúng tôi phải ăn mặc đẹp. Hoá ra, theo tập tục vùng này, trẻ em lớn lên một chút phải làm lễ để mong "được dòng nước bảo vệ". Nhưng tôi với Jim chỉ gật gù cho có, rồi lẹ làng chuồn ra sông.

Một ngày nắng rực rỡ. Khi còn cách khúc sông có cây sồi lớn khoảng 100m, Jim kêu to:
- Đua đi!
- Đồng ý! - Tôi hét trả.
Chúng tôi cởi đồ ra ngay ở đó và cố chạy thật nhanh xem ai tới chỗ sợi dây trước. Tôi vốn là một tay chạy nhanh có hạng, nhưng Jim còn nhanh hơn. Với một tiếng hét to đắc thắng, Jim bám chắc sợi dây, nhún thật mạnh và tung mình lên cao theo hình vòng cung. Với một "style" hoàn hảo, Jim thả tay ra khỏi sợi dây và ngó xuống xem mình sẽ "hạ cánh" ở đâu.

Nhưng ngay gần đó là những người đang làm lễ "dòng nước bảo vệ"! Tôi có thể thấy rõ ràng tất cả đang nhìn lên theo hướng Jim đang... lao xuống, mắt và miệng ai nấy đều tròn vo!

Một cách hào hùng, Jim nhanh chóng "từ trên trời rơi xuống", trông tuyệt đối giống một viên đạn súng thần công! Và ngay khi ngoi lên, viên đạn thần công bơi vội vào bờ, ôm... mông chạy biến trong khi dân làng vẫn đứng sững sờ không nói nên lời bên bờ sông!

Tối hôm đó, Jim không ngủ nổi vì xấu hổ. Tôi đã cố gắng an ủi anh ấy như thế này:
- Đừng buồn Jim ạ! Em chắc chắn là mọi người nghĩ rằng anh là một thiên thần từ trên trời bay xuống. Những thiên thần cũng có mặc gì đâu!

Bây giờ, tôi vẫn cho rằng thật ra cũng chẳng có nhiều sự khác biệt giữa những cậu bé nghịch ngợm đáng yêu và những thiên thần, giữa Thiên Đường và một khúc sông hiền hoà của tuổi thơ.

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:11 am
HOA BÁCH HỢP

Hôm qua là một ngày rất tuyệt. Chậu bách hợp mà tôi nâng niu bao lâu cuối cùng cũng đã nở hoa. Và như để đền đáp những ngày mong đợi, có tới hai bông hoa nở cùng lúc.
Nhưng hôm nay thì là một ngày tồi tệ. Sáng sớm, tôi nhìn thấy Jon, cậu con trai 6 tuổi của tôi, đang hì hục để dứt bằng được một trong hai bông hoa báu vật ra khỏi chậu. Khi tôi chạy ra được đến nơi thì Jon đã thành công. Nó hỉ hả giơ cao cánh hoa lên, hỏi tôi bằng một giọng vô tư nhất trần đời:
- Con mang “cái này” đến trường được không?


Với một cái phẩy tay ngao ngán, tôi ra hiệu đồng ý. Tôi quay lưng đi để nó khỏi nhìn thấy mắt tôi đỏ lên, vừa tủi thân vừa bực bội. Tôi rất yêu cái chậu hoa đó. Tôi chạm vào chậu hoa tả tơi như để nói "Xin lỗi nhé"! Bông hoa còn rắc nhẹ phấn vào tay tôi như một lời an ủi.

Giá như chồng tôi cũng có thể tinh tế như một bông bách hợp thì ngày hôm nay tôi đã không thấy bực bội đến vậy. Cái máy giặt bị rò nước, ướt hết tấm thảm tôi mới mua. Nếu anh ấy dành một chút thời gian để sửa nó thì đã không đến nỗi như thế. Thật không hiểu anh ấy ưu tiên thời gian của mình cho việc gì nữa!

Sau khi "xua" Jon lên xe bus trường, tôi hì hục giặt và phơi quần áo, trong lòng đầy buồn nản.

Dọn dẹp xong nhà cửa đã là 2h30 chiều. Tôi đã bị muộn, vì Jon tan học lúc 2h15. Tôi vội vã lái xe đến trường Jon.

Khi đến lớp Jon, tôi nhìn qua cửa kính và thấy cô giáo đang ngồi cùng với Jon và hai học sinh nữa. Có lẽ cùng là những đứa trẻ bị bố mẹ đón muộn. Khi thấy tôi, cô giáo đưa bút chì màu và giấy cho bọn trẻ, rồi chạy ra cửa.
- Tôi muốn nói chuyện với chị về cháu Jon - Cô giáo nói.
Chuyện gì nữa đây?
- Chị có biết là hôm nay Jon mang hoa tới trường không? - Cô giáo hỏi.
Tôi gật đầu, nghĩ đến chậu cây bách hợp còn một bông duy nhất, và cố gắng nén bực bội. Tôi liếc vào lớp, Jon đang bận rộn tô màu.
- Để tôi kể cho chị nghe chuyện hôm qua trước - Cô giáo nói tiếp - Chị nhìn thấy cô bé kia không?
Tôi nhìn vào lớp, thấy một cô bé đang cười và chỉ trỏ gì đó vào bức tranh của Jon. Tôi gật đầu.
- Đó là Jen. Chị biết không, hôm qua Jen rất buồn. Bố mẹ cô bé ra toà ly dị. Khi tâm sự với tôi, Jen đã khóc, và nói to khiến cả lớp nghe thấy: "Chẳng ai yêu thương em cả!". Và hôm nay con trai chị khi đến lớp đã bước thẳng tới chỗ Jen, đưa cho Jen một bông bách hợp và bảo: "Có tớ yêu thương cậu".

Bỗng nhiên, tôi thấy trái tim mình như mở rộng ra, yên bình. Và khi gặp Jon, tôi hôn nhẹ lên má nó như để xin lỗi về những phút giây hờn giận sáng nay mà tôi dành cho nó.

Tối hôm đó, khi nghe tiếng xe của chồng ngoài cửa, tôi ngắt bông bách hợp còn lại và đặt vào tay anh khi anh bước vào. Tôi cảm thấy mắt anh ấy như sáng bừng lên. Tối hôm đó, chiếc máy giặt nhà tôi cũng được sửa...

Những bông hoa cũng như tình yêu vậy, sinh ra là để cho đi.

Nanette Thorsen-Snipes
Thục Hân (dịch)

Lời người dịch: Bạn có như tôi nhận ra mối liên hệ kỳ lạ giữa hoa bách hợp và… máy giặt. Điều lãng mạn gợi cảm hứng cho vấn đề thực tế. Thật thú vị khi nhận ra rằng cuộc sống chính là như vậy.

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:12 am
CHÀNG TRAI MẶC ĐỒ ĐEN

Lốp xe ôtô của tôi bị một cái đinh chọc thủng trên một con đường vắng vẻ vùng nông thôn, khi trời vừa sập tối. Khi tôi gọi di động cho đội cứu hộ giao thông, thì than ôi... "ngoài vùng phủ sóng"!


Vậy là tôi đành tự lôi đồ lề trong cốp xe ra để thay lốp. Nhiều xe ôtô chạy qua tôi. Một số bấm còi inh ỏi, nghe như thể tiếng cười nhạo "hahaha".

Đột nhiên, một chiếc ôtô đỗ lại. Trong ánh sáng ngược chiều, tôi thấy một chàng trai tiến đến.
- Này, cô cần giúp đỡ à?
Chàng trai lại gần hơn. Và tôi bỗng giật mình. Anh ta mặc đồ đen, đeo khuyên tai, hai cánh tay xăm trổ. Thật là...
- Ơ... tôi nghĩ là tôi có thể tự mình...
- Thôi nào, chỉ mất vài phút thôi mà - Anh ta nói rồi bắt tay ngay vào việc. Tôi đành lùi lại và tình cờ nhận thấy còn có một người nữa ngồi ở cạnh ghế lái xe.
Điều đó làm tôi lo thắt ruột. Ý nghĩ về các vụ cướp xe chạy qua đầu tôi. Tôi những mong mình... sống sót.
Và chẳng hề báo trước, mưa bắt đầu trút xuống, và chàng trai mặc áo đen không thể thay lốp xe tiếp được.
- Này anh, tôi rất cảm ơn anh. Nhưng anh đi tiếp đi, lúc nào tạnh mưa tôi sẽ làm nốt - Tôi nói.
- Thật lòng tôi không nỡ - Anh ta lắc đầu - Cô vào xe tôi ngồi đi, chúng tôi sẽ đợi cùng cô. Cô không thể ngồi trong xe khi tôi đang dựng cái đòn bẩy lốp xe lên thế này. Nó sẽ sập xuống đấy! Nào, vào xe tôi đi!
"Trời đất ơi" - Tôi nghĩ thầm khi chui vào xe của anh ta - "Làm sao mình thoát bây giờ?!".
Mệt xỉu, tôi ngồi xuống ghế sau. Đột nhiên, một giọng nhỏ nhẹ vang lên từ ghế trước:
- Cháu có sao không? - Đó là một bà cụ.
- Không sao ạ! - Tôi đáp, thấy nhẹ nhõm hẳn. Đây chắc là mẹ của anh chàng kia.
- Bác là Beatrice, còn Jeff là hàng xóm của bác - Bà chỉ tay vào anh chàng áo đen - Cậu ta cứ nhất quyết dừng xe lại khi thấy cháu loay hoay.
- Cháu rất cảm ơn anh ấy! - Tôi nói.
- Bác cũng thế - Bà cụ cười vang - Jeff đưa bác đến thăm bác trai. Bác ấy ở trong viện dưỡng lão. Cứ ngày chẵn trong tuần, bác và Jeff lại "có hẹn" với nhau - Bà cụ lại cười to.
- Jeff, anh thật tốt bụng - Tôi ngại ngần - Tôi đã hơi sợ vì cứ nghĩ anh là... anh biết đấy...
- Tôi biết chứ - Jeff nhẹ nhàng - Mọi người nhìn tôi và nghĩ rằng người như tôi chẳng bao giờ làm điều gì tốt.
Im lặng. Tôi thật sự thấy ngại ngùng.
- Jeff là một anh chàng tử tế đấy - Bà cụ nói tiếp - Cậu ấy còn tình nguyện giúp đỡ ở viện dưỡng lão. Cậu ấy cũng chơi với bọn trẻ ở trại mồ côi nữa. Cậu ấy còn dậy chúng học.
Lần này Jeff chỉ cười và im lặng.
Mưa ngớt và Jeff giúp tôi thay lốp xe. Tôi cố đưa anh ít tiền nhưng Jeff không nhận. Khi chúng tôi bắt tay tạm biệt, tôi đã thẳng thắn xin lỗi vì sự ngốc nghếch của mình. Jeff nói:
- Không sao, mọi người đều vậy. Tôi cũng từng định thay đổi ngoại hình của mình, nhưng rồi lại thấy không cần thiết. Tôi coi đó là một cơ hội để mọi người tự đưa ra quyết định về con người tôi. Tôi muốn sau khi gặp tôi, mọi người sẽ trả lời được câu hỏi: khi gặp một người, anh sẽ coi trọng người đó bởi những gì anh ta mặc, hay những gì anh ta làm?

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:13 am
CHIẾC CHUÔNG

Ông Pappy, chủ cửa đồ cũ đầu phố, có một nỗi buồn bí mật. Một ngày nọ, khi đang lắp lại cái đèn lồng cũ để chuẩn bị giao cho khách, ông nghe thấy tiếng lanh canh của chiếc chuông treo ở cửa. Chiếc chuông đó có âm thanh rất hay, ông yêu nó nên treo lên cửa để chia sẻ tiếng nhạc với tất cả khách ra vào.


Ban đầu, ông không thấy ai. Vì mái tóc gợn sóng mềm mại của cô bé khách hàng chỉ chạm tới mặt quầy.
- Ông giúp gì được cháu nào? - Ông Pappy vui hẳn lên.
- Chào ông! - Cô bé ngước đôi mắt nâu nhìn ông Pappy - Cháu muốn mua một món quà, ông ạ, cho ông ngoại cháu!
Ông Pappy gợi ý:
- Ông ngoại cháu có thích đồng hồ bỏ túi không? Ông có một cái còn tốt lắm. Ông tự sửa nó đấy!
Cô bé không trả lời. Cô đi quanh phòng, rồi lại gần cửa và đặt bàn tay bé nhỏ lên tay nắm. Cô lắc nhẹ cái cửa để nghe tiếng nhạc kỳ lạ của chiếc chuông, và bỗng mỉm cười hào hứng.
- Chính là cái này đây - Cô bé reo lên - Mẹ cháu nói ông cháu yêu âm nhạc lắm!
Ông Pappy sững lại. Ông không muốn làm cô bé thất vọng, nhưng ông phải nói:
- Xin lỗi cháu! Chiếc chuông đó ông không bán. Có thể ông cháu sẽ thích một cái đài nhỏ chăng?
Cô bé ngắm cái đài, rồi thở dài:
- Không, chắc là không đâu ạ!
Cố gắng để cô bé hiểu, ông Pappy đã kể cho cô nghe rằng con gái ông từng chơi chiếc chuông đó, nên ông không muốn bán.
Cô bé hơi sụt sịt, và nói:
- Cháu hiểu rồi ông ạ. Cháu cảm ơn ông.
Bỗng nhiên, ông Pappy nghĩ đến gia đình mình. Vợ ông đã mất. Con gái ông thì sau một lần giận gia đình đã bỏ ra nước ngoài sống, và ông không liên lạc được với cô trong gần 10 năm rồi. Thế thì tại sao không để chiếc chuông cho một người khác - một người có thể chia sẻ nó với những người mà họ yêu thương?
- Chờ đã cháu! - Ông Pappy kêu lên khi cô bé mở cửa và tiếng chuông lại vang lên - Ông quyết định bán chiếc chuông. Khăn tay đây, cháu lau mũi đi nào.
Cô bé vui mừng vỗ tay:
- Ôi, cảm ơn ông!
- Được rồi! - Ông Pappy cũng thấy vui, dù biết rồi mình sẽ rất nhớ cái chuông - cháu phải hứa sẽ giữ cái chuông cẩn thận nhé, được không? - Rồi ông đặt chiếc chuông vào một chiếc túi giấy nâu.
- Cháu hứa - Cô bé nói. Bỗng cô nhìn ông Pappy với ánh mắt lo lắng:
- Chiếc chuông này giá bao nhiêu ạ?
- Vậy cháu có bao nhiêu tiền nào? - Ông Pappy hỏi với một nụ cười tinh nghịch.
Gia tài của cô bé là 2 đôla và 47 xu.
Ông Pappy nói như reo:
- Chà chà, cháu thật may mắn! Cái chuông đó giá vừa đúng 2 đôla 47 xu!
Đến tận khi chuẩn bị đóng cửa hàng, ông Pappy vẫn cứ ngẩn ngơ mãi vì nhớ chiếc chuông. Và bỗng ông lại nghe thấy tiếng chuông reo. Ông cho rằng mình tưởng tượng, nhưng khi quay ra cửa, ông nhìn thấy cô bé ban sáng. Cô bé đang cầm chiếc chuông lắc lắc và mỉm cười.
- Gì thế này? Cháu đổi ý rồi sao?
- Không ạ - Cô bé mỉm cười - Mẹ cháu nói chiếc chuông này là dành cho ông!
Trước khi ông Pappy kịp nói thêm lời nào thì mẹ cô bé bước vào. Đôi mắt cô long lanh ướt, và cô nhìn ông Pappy, nói:
- Con chào bố!
Còn cô bé thì kéo nhẹ gấu áo ông:
- Ông ơi, khăn tay đây, ông lau mắt đi nào!

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:14 am
TIẾNG THỞ DÀI

Đã gần hai tháng trôi qua mà bé Danielle vẫn chưa chọn được chú cún con ưng ý cho mình. Chỉ vì cô bé muốn tìm một chú chó yêu quý mình thực sự. Mà theo cô bé, để biết được điều đó, thì chỉ cần ôm nó vào lòng là sẽ biết nó yêu mình hay không. Bố mẹ thì nhận định: hành động này là do cô bé quá khó tính và kén chọn.


Cũng như các Thứ Bảy trước, Thứ Bảy tuần này mẹ lại dắt Danielle đến cửa hàng bán chó cảnh để chọn. Nhưng bà giao hẹn trước với cô con gái nhỏ rằng đây sẽ là lần cuối cùng, nếu không mua được thì thôi. Bà cũng đã mất hết kiên nhẫn, nên không buồn đi theo chọn cùng mà ngồi ở ngoài chờ.

Danielle không vì thế mà cắt ngắn công đoạn tuyển chọn của mình. Chậm rãi, cô bé nhẹ nhàng ôm từng chú cún vào lòng, để rồi sau đó lại đặt xuống, trả lại vào lồng và nói đầy tiếc nuối “Đáng tiếc không phải là mày”. Chỉ còn một cái lồng nữa là hết, ôm trên tay chú cún cuối cùng, cô bé chạy ra mừng rỡ khoe với mẹ “Mẹ ơi, đây rồi! Cuối cùng con đã tìm được chú cún mà con thích rồi”

“Trông nó đâu có khác gì những chú cún khác đâu con?”
“Không đâu, khác hoàn toàn mẹ ạ. Khi con ôm nó trên tay, nó đã thở dài” – Danielle tiết lộ một cách vui sướng.
“Thở dài?” – Bà mẹ ngạc nhiên hỏi
“Mẹ quên rồi à? Có lần con hỏi mẹ "Tình yêu là gì?" và mẹ đã nói "Tình yêu chính là tiếng thở dài của trái tim". Và con thấy đúng y như thế. Con càng thương yêu ai thì tiếng thở dài của con càng lớn. Mỗi lần mẹ ôm con vào lòng con đều thở dài. Con thở ra nhẹ nhõm như vậy là vì con cảm nhận được sự ấm áp và an toàn trong vòng tay mẹ. Khi bố mẹ đi làm về, bố đều ôm lấy mẹ và cả hai đều thở dài đấy thôi. Vì thế chú cún hợp với con sẽ thở dài khi được con ôm trong tay”.

Nói rồi cô bé nhấc bổng chú chó lên và âu yếm nựng “Chắc chắn cún con này rất yêu con, vì con nghe được tiếng thở dài từ trái tim của nó”.




Lời người dịch:Tôi đã thở dài khi đọc câu chuyện này, rất đơn giản và thật đẹp. Chúng ta tìm kiếm tình yêu cho mình cũng vậy chăng, rất cầu kỳ, rất kiên nhẫn, nhưng cũng rất đơn giản. Tìm kiếm một sự đồng điệu của tâm hồn, tìm kiếm một cảm giác ấm áp và an toàn, tìm kiếm một tiếng thở dài từ trái tim nhau...


Sponsored content



Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Icon_minitime
Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 2 trang Chuyển đến trang : 1, 2  Next

Permissions in this forum: Bạn không có quyền trả lời bài viết
Chocoland :: 

-‘๑’- Thế giới giải trí -‘๑’-

 :: 

Choco land - Nghệ thuật sống

-