|
mikan_chan Thành viên quen thuộc
|
Age : 33
Registration date : 21/08/2008
Tổng số bài gửi : 210
Đến từ : phòng special của NATSUME
Job/hobbies : fan của manga
Humor :
|
|
|
|
Tiêu đề: Một mái nhà Sun Sep 28, 2008 3:14 pm |
| |
| | |
|
- Nhân đọc “Một mái nhà” của Nguyễn Ngọc Tư -
“Tôi cũng có nhà. Lớn hơn một chút, đầy đủ tiện nghi hơn nhưng chẳng bao giờ tôi biết hãnh diện về nó. Nhiều lúc bạn bè nói gièm, bảo để tới nhà nhỏ Tư chơi, tôi bàn ra “Nhà em khó kiếm dữ lắm mấy anh ơi”. Bạn gạt phăng đi (vì thương tôi quá mà), “Không sao, khó mấy có lòng cũng tìm ra”, tôi rối beng trong bụng, giả đò nín thing như người điếc, nghĩ thầm, nhà mình thấy ghê…”
Nhìêu lúc tôi thấy mình y chang vậy. Tới nhà nhìêu đứa chơi, thấy nó có phòng riêng, nhà rộng rinh, đẹp dễ sợ. Trong khi nhà mình thì nhỏ xíu, hẹp te, trên cái gác suốt chỉ đặt 3 cái nệm làm chỗ ngủ cho 4 người trong nhà chứ chả có phòng riêng gì ráo trọi. Nhà tôi nằm trong hẻm, gần một quán café cóc, lúc nào cũng ồn ào, lít xít. Lúc nào cũng có những đàn bà, đàn ông bắc ghế ngồi tán dóc với nhau trước cửa, sẵn sàng săm soi mọi việc xảy ra trong hẻm. Đứng ở đằng trước thấy thông thống đằng sau, tùênh toàng một cái bếp nhỏ xíu, đứng cỡ 2 - 3 người là chật ních. Cái nhà tắm cũng hẹp te, bé tẹo, trong góc sát cầu thang để cái máy giặt. Nhà mái tôn nên trưa ngồi trên gác là cứ nóng hầm hập, mở quạt vù vù mà vẫn thấy như đang ngồi trong lò hấp. Đồ đạc trong nhà lúc nào cũng thấy bừa bộn, mới dọn hôm trước hôm sau lại thấy đồ ở đâu cứ ùn ra. Lâu lâu mẹ lại kê lại đồ đạc trong nhà, nhưng nhà có một khúc, nên xoay tới xoay lui một hồi cũng chỉ có nhiêu đó. Tôi chỉ có cái bàn, cái nệm và một cái ngăn tủ bé xíu làm của riêng cho mình. Nhìêu lúc cứ ước thầm nhà mình đựơc như nhà người ta, mình có một cái phòng riêng, be bé thôi cũng đựơc, để mà mặc sức bày biện theo cách của mình.
Tôi chả bao giờ mời bạn về nhà. Cứ hỏi tới là tôi tìm cách bàn lui, đùn đẩy qua đứa khác, “Nhà tao nhỏ xíu như cái lỗ mũi á”. Ngoài nhỏ bạn thân của tôi, lâu lâu qua chơi rồi ngủ lại, còn thì hễ ai đòi qua nhà là tôi chối lìên. Có một lần lớp 9, nhỏ Cẩm bạn tôi nằng nặc đòi qua, tôi cản hỏng lại. Nó qua, lên gác ngồi học bài với tôi, rồi ăn uống, nói chuyện. Có vậy thôi mà tôi cảm thấy đó là một sự kiện trọng đại lắm. Mà lúc đó cứ thấy ngường ngượng thế nào á, kiếm cớ đủôi nó về lẹ lẹ. Tôi chỉ nhớ nhà những lúc đi xa. Đại loại như đi du lịch, về quê, hay đơn giản là mấy hôm qua nhà Nội ngủ. Tôi nhớ cái gối ôm, nhớ con rùa bông, nhớ tiếng chổi xào xạc của ông già gầy gò, nhỏ con quét hẻm mỗi đêm, nhớ tíêng mẹ lục **c dưới nhà mỗi khi đi làm về trễ. “Tôi chân thành cảm ơn những cuộc đi xa, nó làm tôi biết nhớ nhà, ờ, miễn là nhà-của-mình, thôi thì, sao cũng đựơc”.
Có lần đi tàu dây cáp trong Đầm Sen, chạy ngang qua khu xóm nhà tôi (nhà tôi ở khu Chuà Gíac Viên, thuộc khu đất của Đầm Sen cũ). Chạy lướt qua có một chút, mà tự nhiên thấy buồn dễ sợ. Sao mà nhà mình nhỏ xíu, bé tẹo, nhìn cũ kỹ, chật chội, trong một khu nhà cũng cũ kỹ, chật chội. Hồi lúc tôi lên list “50 đìêu muốn làm trong đời”, tôi dành hẳn một đìêu cho căn nhà tương lai của mình sau này. Tôi viết dài gần 2 mặt A4, tả chi tiết và tỉ mỉ diện mạo tương lai của ngôi nhà mình và những hình dung của tôi về nó. Đó không chỉ là căn nhà để ở, đó phải là một căn nhà mà tôi có thể tự hào với bạn bè của mình, có thể vênh mặt hãnh diện mời bạn về nhà chơi, phải đẹp và ấn tượng đến mức bạn về còn chép miệng trầm trồ “Nhà mày đẹp thiệt!”. Tôi múôn phòng khách nổi bật với những mảng màu (tôi khoái mấy căn nhà trong Tuyết Nhiệt Đới và Ván Cờ Tình Yêu. Chả hiểu sao dạo này lại đâm ra khoái mấy màu tươi rói), căn bếp rộng hình chữ U với một bàn ăn cũng rộng để cả nhà ngồi quây quần ở đó. Tôi còn muốn có một phòng sinh hoạt gia đình, một phòng làm việc + để sách riêng, phòng cho hai đứa con (tôi hỏng múôn sinh con một). Ờ, còn một cái phòng tắm rộng với cái bồn tắm to tưóng và đủ loại xà bông, sữa rửa mặt thiệt là thơm, thiệt là xịn nữa. Tôi sẽ làm một khoảnh vườn nho nhỏ trên sân thượng, có cỏ, có bộ bàn ghế nhỏ, có hòn non bộ với thật nhìêu cây và những chậu hoa, bồn hoa be bé. “Nhưng chừng nào thì mình mới có đựơc một cái nhà như vậy kìa, biết chừng nào, chừng nào, chừng nào?”
Nhìêu khi nghĩ vậy mà hổng phải vậy. Tôi cứ nghĩ nhà cao cửa rộng là sẽ hạnh phúc, gia đình sẽ vui vẻ, ấm áp, hổng phải ra **ng vào chạm mắc công cằn nhằn. Tôi qua nhà thằng bạn. Cả một đại gia đình của nó sống chung với nhau, nhà rất cao, rất to, rất đẹp. Mỗi người có một phòng riêng, có một cái sân thượng thiệt là rộng, có cả một cái bếp nho nhỏ trên đó nữa. Vậy mà tôi thấy lạnh lẽo quá trời đất. Đi học, đi làm về là ai cũng đóng kín cửa ở trong phòng ngừơi nấy. Mỗi phòng có cả phòng vệ sinh, tivi và máy tính riêng, nên ai cũng cứ mải mê trong không gian riêng của mình. Chắc vậy mà tạo nên cách sống khép kín của mọi người, thờ ơ và lạnh lùng thấy ghét (thiệt, tôi hỏng khoái mấy người trong nhà nó xíu nào). Nhìêu lúc thấy tội cho nó, có cái nhà đẹp quá trời, cái phòng riêng đẹp quá trời (tôi khoái nhất là cái nệm của nó, nằm ình một cái xuống là lút người luôn, êm gì đâu) mà hổng có đựơc tình cảm gia đình ấm áp. Gìơ tôi lại thấy thương cái nhà của mình. Nhà nhỏ xíu, ra **ng vào chạm, vậy nên có giận nhau cũng không giận đựơc lâu. Nhà nhỏ xíu, vậy nên cái đứa sợ ma (chính xác là sợ sát thủ cứa đầu mình) như tôi mỗi khi xem phim kinh dị, đọc truyện ma hổng thấy sợ, vì yên tâm là xung quanh mình đều có người (có chết, chết chung). Vậy nên mấy lần mưa rơi rầm rập mái tôn, nằm co người trong chăn thấy ấm áp và hạnh phúc gì đâu.
Hồi Tết lúc dọn nhà sạch sẽ gọn gàng xong, đứng ngắm nhà mình, tự nhiên thấy yêu nó khủng khiếp. “Nỗi vui cồn cào tới mức muốn mời ai đó tới nhà chơi ngay bây giờ, ngay lúc này”. Tôi sẽ tự hào mà dắt bạn vào thăm, chỉ vào nhà, hãnh diện vỗ ngực mà nói “Nhà tui nè!”. Thiệt mà!
| |
| | |
|
|
LoveBaby Rjn Test mod
|
Age : 30
Registration date : 15/07/2008
Tổng số bài gửi : 553
Đến từ : I'm Back
Job/hobbies : and Coming to U
Humor :
|
|
|
|
Tiêu đề: Re: Một mái nhà Sun Sep 28, 2008 4:07 pm |
| |
| | |
|
+ 10
| |
| | |
|