Chocoland
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


♫ Wish a lucky star will fall upon you, ...and make your wishes come true ♫
 
Trang ChínhPortalLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập









Forum chuyển tới http://chocolandno1.co.cc/ or http://chocoland.byethost6.com/


Tặng mẹ, những dòng tâm tư của con Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giả

LoveBaby Rjn
LoveBaby Rjn
Test mod
    Test mod
Nữ
Age : 30 Registration date : 15/07/2008 Tổng số bài gửi : 553 Đến từ : I'm Back Job/hobbies : and Coming to U Humor :


Bài gửiTiêu đề: Tặng mẹ, những dòng tâm tư của con Tặng mẹ, những dòng tâm tư của con Icon_minitimeTue Jul 15, 2008 9:29 pm
Có cần thiết phải nhiều sự kiện khiến con nhớ đến mẹ liên tục như thế không? Con muốn cười, muốn cười. Con muốn cười mãi mãi như mẹ. Cái nụ cười đã không thay đổi từ chục năm về trước. Con có khóc mẹ vẫn cười. Con có đau mẹ vẫn cười. Bởi mẹ có biết làm cái gì khác hơn đâu? Tấm ảnh chụp mẹ cười thật tươi, tấm ảnh thờ đó là kí ức rõ nét nhất mà con còn giữ được, về mẹ.



Mẹ biết tối qua con nằm và đã nghĩ gì không? Con đã tưởng tượng một ngày sinh nhật mẹ ấm cúng, tất cả mọi người quây quần với nhau. Cả ngôi nhà được trang hoàng bằng màu sắc mà mẹ thích. Bạn gái, vợ sắp cưới của anh con chuẩn bị một ổ bánh sinh nhật cho mẹ. Con và chị con vào bếp phụ bà nấu bữa ăn. Ông đi ra ngoài mua về 2 chai nước ngọt. Anh con sẽ tặng cho mẹ món quà mà mẹ thích. Bố sẽ đưa mẹ đi chơi...
Và dĩ nhiên, trở về vào khoảng 7 giờ tối. Cái khoảng thời gian bố mẹ đi ra ngoài, sẽ là khoảng thời gian lý tưởng để chuẩn bị tất cả. Một sự bất ngờ mà cả nhà sẽ dành cho mẹ vào hôm nay.

Con đã tự vẽ một bức tranh tưởng tượng cho riêng mình. Một bức tranh gia đình đầm ấm. Mà sao con chẳng thể vẽ được khuôn mặt mẹ trong tâm tưởng? Mà sao con chẳng thể nhớ một điều gì về mẹ? Sao vậy mẹ? Tất cả sao lại mờ nhạt đến thế?

Con muốn mình cười. Ít ra phải cười thật tươi trong ngày sinh nhật của mẹ. Vậy mà con khóc. Khóc vì những điều mà chị con đã viết. Khóc vì một bộ phim. Khóc chỉ vì một câu chào mà trong đó, người ta lỡ nhắc đến mẹ.

Con không tin con yếu đuối đến mức đó. Đã bao nhiêu chuyện xảy ra, con vẫn có thể cười. Con thậm chí vẫn có thể cười ngay cả khi người ta không tin vào việc con mất mẹ. Con thậm chí vẫn có thể cười ngay cả khi một người con quen biết đã lâu, giật mình hỏi lại, "Ủa N, mẹ em mất à? Sao anh không biết?"

Con thậm chí đã cười một cách vô tư, hay ít ra, có vẻ là thế. Vậy thì sao con lại phải khóc? Vậy thì sao nước mắt con vẫn rơi khi viết những dòng này? Con muốn cười cơ mà? Vậy thì tại sao con không thể?

Con đã cười ngay cả khi mẹ mất. Phải thú nhận điều đó. Con thực sự đã cười. Không khóc, không đau đớn, không mất mát. Mẹ mất từ thuở con nói chưa tròn chữ, đi chưa vững vàng. Cái tuổi ấy thì làm gì biết được con đã mất một thứ gì đó lớn lao? Cái tuổi ấy, con chỉ biết khóc ré lên khi bị chị giật mất món đồ mà con thích. Còn gì nữa? Con còn có thể khóc vì điều gì nữa?

Đã tự ru yên nỗi đau của bản thân. Đã cười mỗi khi người ta hỏi đến mẹ. Đã cười mà nói: "Mẹ tớ mất từ lúc tớ 2, hay 3 tuổi. Chắc là vì lúc đấy nhỏ quá nên tớ không có ấn tượng. Giờ nghĩ cũng không thấy buồn là mấy. Cũng may mắn là mẹ ra đi lúc tớ chưa ý thức được điều gì. Chứ không... chắc tớ sẽ buồn lắm".

Đó là cách con dùng để đối mặt với nỗi đau. Mãi cho đến sau này, mới có người bảo: "N à, cậu dối lòng". Con thực sự đã không tin. Con thực sự đâu có buồn. Con thực sự đâu có thấy mất mát. Con...

Con đã trải qua ngần ấy năm mà không có sự bao bọc của mẹ. Con vẫn sống, vẫn lớn lên dù không có mẹ để tối tối ngồi tâm sự, kể những chuyện đã xảy ra ở trường một cách háo hức. Mẹ có nhớ mẹ từng nói với bà nội, mẹ sợ sau này lớn lên, con thua thiệt người ta. Chắc là mẹ nhớ. Và mẹ à, cái đứa con bé bỏng mà ngày nào mẹ lo lắng, bây giờ, dù không có mẹ kề bên, vẫn có thể đứng đầu và điều khiển một tập thể nhỏ: lớp trưởng hay liên đội phó, vẫn có kết quả học tập thuộc hàng nhất, nhì khối... Vậy nếu bây giờ mẹ còn đây, thì mẹ có còn lo lắng cho tương lai sau này của con hay không.

Trời mưa, mưa xối xả. Mây đen, mịt mù. Cả không gian tĩnh lặng, chỉ còn ánh sáng từ màn hình và bàn phím. Con ngồi đây, một mình. Lặng lẽ viết từng dòng, từng câu, từng chữ. Chậm rãi, nhưng đau. Con có quyền đứng dậy và bật đèn lên. Nhưng con đã không làm. Bởi lẽ mắt con vẫn còn nhòe lệ, bởi lẽ con bây giờ chắc nhìn thảm thương lắm.

Lại khóc, lại bật khóc. Tự lau nước mắt một cách tức tưởi. Tự an ủi bản thân một cách bất lực. Mẹ thực sự không còn, không còn nữa.
Con thèm một người nghe con nói.
Con thèm một người quan tâm.
Con thèm được dựa vào vai ai đó mà khóc bây giờ.
Nhưng không có.

Mưa vẫn rơi, mỗi lúc một tầm tã. Là ông trời khóc cho con đấy hả mẹ? Hay là con tự suy diễn? Hay là con tự hy vọng được cái ông trời nào đấy cảm thông cho?

Ai đã dạy con cách yêu thương, cách nói lời thương yêu với vạn vật?
Không ai cả. Con đã tự học cách yêu thương bằng chính cảm nhận của bản thân mình...
Ai đã cho con một đôi vai, để con có thể tựa vào khi khóc?
Không ai cả. Con đã phải tự gạt nước mắt mà cười. Khóc một cách câm lặng mà không ai hay, chẳng ai biết.
Ai đã cho con một vòng tay khi con cần?
Không ai...
Ai đã dìu con dậy khi con vấp ngã?
Không ai... Con đã đứng lên một mình như thế, mẹ à. Từ khi con còn ý thức được, con đã đứng và đã đi như thế...
Ai... Ai có thể... Ai có thể mang cho con cái tình yêu của mẹ mà con thiếu?

Người người vẫn xưng tụng, tình yêu của mẹ là cao cả nhất, tiếng "mẹ" là tiếng gọi thiêng liêng nhất. Vậy còn con, sao con không cảm nhận được điều đó? Con không thể nhớ, không thể hiểu, không thể cảm nhận được tình yêu mà mẹ đã dành cho con, dù con đã dùng cả trái tim. Con không thể gọi một tiếng mẹ. Đã bao lâu rồi? Đã từ lúc nào mà con không còn mẹ?

Cái sự mất mát đó, người người vẫn cho là đau thương.
Cái sự thiếu thốn đó, người người vẫn cho là bất hạnh.
... Họ thương hại con, mẹ à... Con không cần điều đó... Con cần một trái tim có thể hiểu được trái tim con...
Con cần một chút nắng, đủ để sưởi ấm tâm hồn lạnh lẽo của con.
Con cần một chút mưa, đủ để làm dịu cái buồn thương mà con đã chịu.
Con cần một chút gió, mơn man nhẹ nhàng, để con cảm nhận, con được mẹ âu yếm.
Một chút thôi, một chút thôi.
Chút nắng, chút mưa, chút gió.
Con cần, thật sự cần. Mà mẹ, mẹ lại chẳng thể cho con điều đó.

Hận. Con hận cái căn bệnh mang mẹ đi. Hận vì sao mẹ đã không chịu phẫu thuật, dù bố và gia đình đã hết sức khuyên răn. Mẹ đã nghĩ gì, khi mẹ biết mẹ không còn sống lâu hơn nữa? Mẹ đã nghĩ gì, khi mẹ biết mẹ sắp rời bỏ tụi con?

Mẹ bỏ con đi, đường xa vạn dặm...
Giấc ngủ chưa tròn, mẹ bỏ con đi...
Gối lệch chăn mòn, mẹ bỏ con đi...

Mẹ thật sự đã rời bỏ con như thế. Bỏ con đến một nơi xa ngút ngàn. Bỏ con lại, quạnh hiu. Mẹ có buồn chút nào không mẹ? Có đau chút nào không? Có ray rứt chút nào không? Bao nhiêu câu hỏi con đặt ra, mà mẹ, mẹ đã không còn có thể trả lời...

(credit: cuocsong)
Tặng mẹ, những dòng tâm tư của con Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum: Bạn không có quyền trả lời bài viết
Chocoland :: 

-‘๑’- Thế giới giải trí -‘๑’-

 :: 

Choco land - Nghệ thuật sống

-