Chocoland
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


♫ Wish a lucky star will fall upon you, ...and make your wishes come true ♫
 
Trang ChínhPortalLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập









Forum chuyển tới http://chocolandno1.co.cc/ or http://chocoland.byethost6.com/


Sẽ không để nước mắt bố mẹ rơi Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giả

LoveBaby Rjn
LoveBaby Rjn
Test mod
    Test mod
Nữ
Age : 30 Registration date : 15/07/2008 Tổng số bài gửi : 553 Đến từ : I'm Back Job/hobbies : and Coming to U Humor :


Bài gửiTiêu đề: Sẽ không để nước mắt bố mẹ rơi Sẽ không để nước mắt bố mẹ rơi Icon_minitimeTue Jul 15, 2008 9:34 pm
Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra

Forever

- Chíp hôi ơi, con tắt tivi đi rồi vào đánh răng để đi học thôi. 7h rồi đấy - Nó gọi đứa cháu học lớp 1 đang mải mê xem phim hoạt hình.

- Chíp hôi! Con có nghe thấy cô nói gì không? - Nó bắt đầu cau mày. Đứa cháu yêu quý coi như không nghe thấy gì cả, mắt vẫn dán chặt vào tivi. Nó biết ngay mà! Cứ mỗi lần cho phép nhóc xem tivi là y như rằng xem đắm đuối, mê mải mặc cho xung quanh có xảy ra lũ lụt hay hoả hoạn.



- Chíp hôi! Cô không thích nói nhiều đâu đấy! Nhanh lên con! Muộn rồi. - Nó quát.
Đứa cháu đã đứng dậy nhưng không tắt ti vi, đi về phía bồn rửa mặt bước từng bước chậm chạp mắt vẫn ngoái lại xem.

Trời ơi là trời! Nó không hài lòng tác phong lề mề chậm chạp của nhóc cháu tí nào. Nó thấy cáu rồi đấy. Và nó thể hiện sự cáu giận bằng cách đi thật nhanh về phía tivi tắt "phụp" một cái. Nó chưa kịp quát thì thấy đứa cháu hùng hổ chạy vào bật tivi lên miệng hét to, rơm rớm nước mắt:
- Cô phải bật tivi lên thì con mới vào đánh răng.

Lại còn "phải" nữa cơ à? Nó chúa ghét cái từ "phải" đó. Nhất là trẻ con không bao giờ được phép nói "phải" với người lớn - Bố nó thường dạy nó thế. Nó với tay tắt "phụp" tivi một lần nữa. Nó nghiêm nghị hỏi:
- Con thái độ gì đấy? Mà cô nhắc lại cho con một lần nữa: Trẻ con không bao giờ được phép nói "phải" với người lớn nghe chưa? Con có biết là đến giờ đi học rồi không? Con xin phép cô xem một lát thôi cơ mà. Sắp muộn rồi đấy! Con muốn đi học hay ở nhà?

- ... Đứa cháu bướng bỉnh không trả lời, mắt ngân ngấn lệ nhìn trân trân vào mắt cô vẻ mặt rất ấm ức.
- Con muốn đi học hay ở nhà? - Nó gằn giọng.
- ...
- Cô hỏi con một lần nữa: Con muốn đi học hay ở nhà? Trả lời cô đi! Người lớn hỏi thì phải trả lời. - Nó quát.
- Con ở nhà. - Nhóc trả lời vẻ rất bất cần và nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt thách thức.
- Cô nói cho con biết. Bình thường cô rất chiều con. Nhưng học ra học, chơi ra chơi nhé. Bây giờ con muốn ở nhà phải không? Được. Cô cho phép con ở nhà, từ mai khỏi đi học luôn.

Cô cho phép con xem tivi thoả thích nhưng sẽ không được bước chân ra khỏi phòng, không được làm gì hết chỉ ngồi xem tivi cả ngày, cả tháng, cả năm. Sẽ chẳng ai yêu một đứa trẻ không nghe lời. Con sẽ không được đến trường gặp các bạn. Con sẽ không được đi công viên, không được lên Vincom tô tượng. Con không được đi đâu hết. Con nghĩ kỹ đi! Nhanh lên không muộn học! Mà bố mẹ con đi công tác về không biết bố mẹ con sẽ xử lý như thế nào khi thấy con như thế này đâu.

***

Nó thấy mệt mỏi quá. Nó thèm một ngày không làm gì cả. Một ngày chỉ có nó hiện hữu trong cái thế giới này. Ngày nào cũng sáng dậy sớm đưa cháu đi học, rồi đi làm. Ở cơ quan bận bịu với đống sổ sách, chứng từ. Chiều lại mau chóng về nhà nấu cơm, dọn nhà, rồi cho cháu ăn, tắm cho cháu, rồi dạy cháu học thế là cũng hết ngày.

Bố mẹ nhóc thì đi công tác suốt, chẳng mấy khi ở nhà. Lịch của nó cứ kín đặc. Nó như con mọn ấy. Đã thế nhóc cháu lại bướng bỉnh, học không tập trung. Trẻ con mà, vẫn còn ham chơi hơn ham học. Nó dạy cháu học mà thấy thật là vất vả. Nó nói mãi, giảng mãi hỏi: "Con hiểu chưa?" - "Con hiểu rồi!" - "Hiểu như thế nào? Nói lại cô nghe?" - "Con không biết". Pó tay.com.

Và nó lại nói, lại giảng, lại phân tích. Nhiều lúc nó tức đến phát điên chỉ muốn đánh cho nhóc một trận vì tội học không tập trung, nhưng nó kiềm chế, kiềm chế, và kiềm chế... Nó nhớ ngày xưa bố hay nói với nó: "Bố không thích đánh con và sẽ không bao giờ đánh con. Bố rất chiều con nhưng học ra học, chơi ra chơi. Khi làm một việc gì đấy thì con phải có trách nhiệm với việc con làm". Nó sẽ dạy cháu giống như bố mẹ nó ngày xưa: không đánh mà vẫn khiến cháu nghe lời.

Nhìn đứa cháu bướng bỉnh thấy sao giống nó ngày xưa thế. Và nó nghĩ đến bố mẹ! Nó thấy nể bố mẹ nó quá. Nó không hiểu sao bố mẹ lại có thể nuôi dạy mấy anh em nó lớn như ngày hôm nay, trong khi hàng trăm thứ việc đổ lên đầu.

Bố là con trưởng, tất nhiên, mẹ trở thành dâu trưởng. Đã gọi là trưởng thì không những phải lo cho các con mà bố mẹ còn phải lo cho ông bà (vì ông bà cũng già yếu rồi), lo cho các em ăn học, rồi xây nhà, dựng vợ, gả chồng cho các em nữa. Oài! Nó mới chỉ có ngày đi làm ngồi văn phòng, về nhà cơm nước và dạy một đứa cháu học thôi mà đã thấy oải, đã thấy kiệt sức lắm rồi. Nó không có cả thời gian dành cho chuyện bạn trai, bạn gái nữa. Ấy thế mà, ngày xưa ấy, nó cũng đã làm cho bố mẹ phiền lòng không ít lần.

Ngày xưa, khi mới chào đời, ngày nó ngủ còn đêm nó thức và nó thích thú với việc bắt bố mẹ bế rong khắp nhà.
Ngày xưa, bố mẹ phải vất vả để có được miếng cơm ngon, bát canh ngọt cho nó. Còn nó, nó chạy lăng xăng khắp nơi và coi việc ăn uống là một cực hình.
Ngày xưa, mỗi buổi đi học bố mẹ thường để sẵn một hộp sữa tươi vào trong cặp phòng khi nó đói. Còn nó, nó vứt vào thùng rác vì thấy ngán ngẩm ngày nào cũng phải uống và về báo cáo với bố mẹ: "Con đã uống hết rồi".

Ngày xưa, bố mẹ vất vả kiếm tiền để cho nó đi học thêm, học gia sư để mong nó có một tương lai sáng lạng. Còn nó, nó trốn học thêm, trốn học gia sư chỉ vì các bạn rủ đến nhà cái Lan, cái Hà có vụ này hay lắm.
Ngày xưa, bố mẹ không đánh nó mỗi khi nó mắc lỗi, mà chỉ mắng, chỉ phân tích cho nó biết thế nào là đúng, sai. Còn nó, nó ngồi nghe vẻ mặt rất có lỗi nhưng thực chất nó bỏ ngoài tai mọi lời bố mẹ và trong đầu lại nghĩ: "Không bị đánh! May quá!".

Nó bướng bỉnh, nghịch ngợm. Nó nhiều lần không nghe lời để một lần sau khi trốn học đi chơi về nó thấy bố nó đứng ở cửa với bộ mặt rất tức giận. Lúc đó, nó nghĩ: "Xong rồi, vụ này bố đánh cho tan xác đây".

Nó bước chậm chạp đến gần bố, mặt cúi gầm xuống. Nó không thấy bố nói gì. Bình thường như những lần khác bố sẽ gọi nó vào nhà ngồi mắng, giảng giải, phân tích cho nó biết nó đã làm đúng, sai thế nào. Nó sợ thật sự. Nó sợ sự im lặng đó. Nó ngẩng lên, thấy bố nhìn nó chằm chằm, tức giận không nói thành lời và mắt long lanh một làn nước mỏng. Lần đầu tiên trong đời, nó thấy bố khóc. Đứa con gái út mà bố vẫn cưng chiều đã làm bố khóc. Nó cảm nhận được sự thất vọng của bố ánh lên trong mắt. Nó oà khóc và xin lỗi bố rối rít. Nó xin lỗi bố thật nhiều. Nó tự hứa với lòng, sẽ không để nước mắt bố mẹ rơi thêm một lần nào nữa. Lần đó, nó học cấp III.

***

Reng, reng...

Nó đang nghĩ về cái ngày
xưa ấy bỗng giật mình bởi tiếng chuông điện thoại. Anh trai nó gọi: Em
đang ở đâu? Bố bị tai nạn đang nằm trong Việt Đức. Đến luôn đi! Đến
cổng gọi cho anh.

Gì thế này? Anh nó đang nói gì thế? Nó chạy
vội vào trong phòng thay quần áo và phi xuống dưới nhà dắt xe phóng đi
không quên gọi chị nhà bác đến đưa cháu đi học giúp. Nó phóng xe như
điên, như dại, như chỉ có mình nó trên đường. Trong đầu nó đặt ra hàng
nghìn câu hỏi: Bố có làm sao không nhỉ? Bố có bị nặng không đây? Bệnh
viện Việt Đức cơ à? Bệnh viện Việt Đức thì chắc phải nặng lắm. Có khi
nào...? Có khi nào...?

Không! Không thể xảy ra chuyện đó được.
Trong đầu nó, hàng loạt hình ảnh của bố ùa về. Ngày bé, đi đâu bố cũng
cho nó đi cùng. Bố vẫn thường trêu nó: "Con là con gái rượu chè be bét
của bố!" và nó khoái chí ngửa mặt lên trời cười nắc nẻ. Có lần nó
nghịch dao bị đứt tay, bố nhìn thấy chạy lại đưa ngón tay nó vào miệng
ngậm chặt để cầm máu rồi suýt xoa, bông băng cho nó.

Nó nhớ những lần gây chuyện là bố lại nằm vắt tay lên trán và thở dài. Nó nhớ những lần bố dạy:
Ăn là phải nhìn người cùng mâm;
Sống phải biết trước biết sau;
Làm con thì phải có hiếu;
Anh chị em trong gia đình phải biết yêu thương nhau... và ...

Đâu
đó vẳng lên tiếng bố dạy mà nó nhớ nhất: "Con làm thế nào thì làm miễn
đừng làm phiền lòng những người yêu quý con!". Nó muốn gào thật to, hét
thật to: "Con không làm phiền ai! Con sẽ không làm phiền ai! Con sẽ cố
gắng để không làm những người yêu quý con phải buồn, phải khóc vì con!
Bố ơi!". Nó khóc nấc lên nức nở, nước mắt nhoè đi, lòng đau như cắt. Nó
sợ sẽ chỉ gặp được bố trong giấc mơ...

King coong, king coong...
Tiếng
chuông báo thức thật to khiến nó giật mình bật dậy. Nó thấy mặt nó nhòe
nhoẹt nước mắt, tóc tai ướt đẫm mồ hôi. Thì ra nó mơ! Sợ quá đi thôi!
Nó ngoảnh sang bên cạnh thấy cháu yêu đang ngủ ngon lành. Nó cúi xuống
hôn lên trán cháu và gọi:
- Con ơi! Đến giờ đi học rồi. Dậy thôi!


chợt nhớ, đã 3 tuần rồi nó không về thăm bố mẹ vì dạo này nó cứ bị cuốn
đi bởi công việc, bởi bạn bè cưới xin, bởi phải chăm lo cho đứa cháu
bướng bỉnh. Tự nhiên nó thấy nhớ bố mẹ quá. Cuối tuần nó sẽ rủ anh chị
cho cả cháu về quê. Nó ngửa mặt lên trần nhà nhắm mắt vào và nghĩ đến
bài thơ:

Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha
Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha
Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn
Mang tấm thân gầy cha che chở đời con
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn vương mắt mẹ nghe không.
Nó sẽ cố gắng không để nước mắt bố mẹ rơi thêm một lần nào nữa

(sưu tầm)
Sẽ không để nước mắt bố mẹ rơi Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum: Bạn không có quyền trả lời bài viết
Chocoland :: 

-‘๑’- Thế giới giải trí -‘๑’-

 :: 

Choco land - Nghệ thuật sống

-