Chocoland
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


♫ Wish a lucky star will fall upon you, ...and make your wishes come true ♫
 
Trang ChínhPortalLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập









Forum chuyển tới http://chocolandno1.co.cc/ or http://chocoland.byethost6.com/


Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
Tác giả

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] - Page 2 Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:14 am
VÒNG TRÒN AN TOÀN

Đầu tiết học, thầy giáo của tôi vẽ lên bảng một vòng tròn lớn, bên trong vẽ một con người, một ngôi nhà, một chiếc xe ôtô và một vài người bạn và hỏi:
- Ai có thể cho thầy biết đây là cái gì?


Cả lớp yên lặng, bỗng Will giơ tay lên:
- Thưa thầy, đó là thế giới đúng không ạ?
- Chưa hẳn, đó là “vòng tròn an toàn”. Bên trong vòng tròn này là những thứ quan trọng nhất đối với mỗi người chúng ta: gia đình, nhà cửa, bạn bè và công việc. Các em sẽ luôn được an toàn khi ở trong vòng tròn ấy. Theo các em, chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta bước ra khỏi vòng tròn đó? – Vừa nói thầy giáo vừa lấy phấn vẽ một mũi tên từ "con người" hướng ra bên ngoài vòng tròn.
Lại Will cậu học sinh ban nãy giơ tay phát biểu:
- Chúng ta sẽ cảm thấy sợ hãi và chúng ta sẽ mắc sai lầm.
- Khi chúng ta mắc sai lầm thì hậu quả sẽ ra sao? – Thầy giáo hỏi tiếp
- Chúng ta sẽ... học được điều gì đó! – Cậu bé nghĩ một lúc rồi ngập ngừng nói.
- Chính xác! Đó là nội dung của bài học hôm nay. Khi các em rời khỏi cái “vòng bảo vệ” của gia đình, của bố mẹ là các em đã tự hoà mình vào thế giới bên ngoài, phải tự đối diện với rất nhiều tình huống khó khăn và đôi khi chúng ta sẽ có cảm giác không an toàn. Nhưng sau mỗi lần như vậy các em sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn, và cũng trưởng thành hơn!
Nói rồi thầy giáo vẽ một vòng tròn lớn hơn bao bên ngoài vòng tròn lúc trước, trong vòng tròn lớn này có thêm nhiều người hơn, ngôi nhà cũng to hơn và người đàn ông cũng trưởng thành hơn...
- ... Nếu các em tự hài lòng với “vòng tròn bảo vệ” này thì suốt đời sẽ chỉ quẩn quanh trong cái không gian chật hẹp đó, thua thiệt và yếu đuối! Chỉ khi các em dám bước ra khỏi vòng tròn đó, đương đầu với các thử thách để trở nên kiên cường và mạnh mẽ hơn thì các em mới tạo ra được nhiều vòng tròn lớn hơn mà vòng tròn cuối cùng, to nhất chính là Thế giới.


Lời người dịch: Đây là hai ly cà phê mà tôi đặc biệt ưa thích. Khi dịch nó, tôi luôn nghĩ về những bạn đọc tuổi teen sẽ đọc câu chuyện này. Họ đang đứng trước một thời kỳ hội nhập đầy thử thách. Thời kỳ mà nếu nói " Tôi không thể..." tức là bạn mất đi những cơ hội ngàn vàng để sánh vai cùng thế giới. Thời kỳ mà bạn phải ra khỏi những cái "vòng an toàn" quen thuộc để bước ra với Thế Giới, và bạn phải vấp ngã để có được bài học sinh tồn cho dân tộc!

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] - Page 2 Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:14 am
"TÔI KHÔNG THỂ... "

Ngày 28/3/1980, lớp tôi có một tiết học đặc biệt. Cô Donna bảo mỗi chúng tôi lấy ra một tờ giấy trắng và viết lên đó tất cả những việc mà chúng tôi cho rằng mình không thể làm được và dùng cụm từ “Tôi không thể…”.


Cả lớp hí hoáy ngồi viết say sưa, ai cũng muốn viết được nhiều và nhanh hơn các bạn khác. Quanh tôi, các bạn đang viết rất nhiều điều "Tôi không thể..."
“Tôi không thể làm phép chia có 3 chữ số trở lên”
“Tôi không thể làm cho bạn Debbie thích tôi”
“Tôi không thể học thuộc bảng cửu chương”
“Tôi không thể ăn pho-mát”
Nhìn lên phía bàn của cô Donna tôi thấy cô dường như cũng đang bận rộn với cái danh sách “Tôi không thể... " của riêng mình. Vậy là tôi bắt đầu viết những "Tôi không thể... " của riêng tôi:
“Tôi không thể lắp hết bộ xếp hình 3000 miếng”
“Tôi không thể bảo em John phải dọn cái giường của nó cho ngăn nắp”
“Tôi không thể khuyên được em Alan đừng có đánh nhau”

Khoảng 10 phút trôi qua, cô Donna bảo cả lớp ngừng bút, và gấp tờ giấy của mình lại rồi đem lên đút vào một chiếc hộp trên bàn cô. Cô Donna cũng trịnh trọng bỏ vào đó tờ "Tôi không thể..." của mình.

Rồi cô Donna vào phòng bác làm vườn của trường và quay trở lại với một cái xẻng, cả lớp theo cô tập trung ngoài sân sau của trường. Chúng tôi cùng cô thay phiên nhau đào một hố đất và cái hộp “Tôi không thể” được cô Donna trịnh trọng đặt xuống đó, rồi phủ đất lên. Chúng tôi đang tiến hành chôn “Tôi không thể”.

Xong xuôi, cô Donna bảo cả lớp nắm tay nhau, đứng xung quanh khu đất nhỏ vừa mới lấp. Các em ngoan ngoãn nắm lấy tay nhau, cúi đầu và đợi cô Donna nói lời cầu nguyện:

“Các em, hôm nay chúng ta ở đây để tưởng nhớ đến “Tôi không thể”. Khi còn sống “Tôi không thể” luôn hiện diện quanh chúng ta. Mọi người nhắc đến tên của bạn ấy mọi lúc, mọi nơi, từ trường học, văn phòng, trên đường phố đến các khu công cộng. Hôm nay tại sân trường này chúng ta hãy nói lời tạm biệt với “Tôi không thể” với sự chứng kiến của anh chị em bạn ấy là “Tôi có thể”, “Tôi sẽ làm được” và “Tôi muốn”. Tuy họ không được nhắc đến nhiều như “Tôi không thể” nhưng một ngày nào đó với sự trợ giúp của các em, họ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và được nhắc đến nhiều hơn người anh em của mình. Chúc “Tôi không thể” yên nghỉ bình an và cô mong các em có mặt hôm nay sẽ tiếp tục sống thật tốt mà không cần có sự hiện diện của "Tôi không thể”.

Kết thúc buổi học là một bữa tiệc chia tay “Tôi không thể” bằng bánh quy, bỏng ngô và nước ngọt. Từ sau ngày hôm đó, nếu có trong lớp có ai lỡ nói câu “Em không thể...” hoặc "Tớ không thể” là mọi người lại nhắc bạn ấy rằng “Tôi không thể” đã mất và bạn đó phải tìm cách nói khác để diễn đạt ý của mình mà không dùng đến ba chữ "Tôi không thể".

Khi lớn lên, tôi nhận thấy rằng, trong cuộc sống của chúng ta, mỗi thách thức là một cơ hội, nếu bạn nói "Tôi không thể..." là bạn đã từ chối cơ hội đó. Và mỗi ngày tôi đều hàm ơn cô giáo của tôi về một tiết học cách đây đã tròn 25 năm.

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] - Page 2 Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:15 am
TẠO NÊN MỘT NGƯỜI CHA

Việc đầu tiên khi Chúa trời làm để tạo nên một Người Cha là dựng một cái khung thật cao. Thiên thần thấy thế liền hỏi:
- Nếu Người đã tạo ra những đứa trẻ thấp như vậy thì tại sao lại để cho người cha cao đến thế? Như vậy ông ấy sẽ phải quỳ xuống để chơi bắn bi với những đứa con của mình, phải cúi xuống để bế chúng vào giường, thậm chí khi hôn con mình cũng phải khom lưng. Thật bất tiện !


Chúa trời chỉ cười và nói:
- Đúng vậy! Nhưng nếu ta tạo ra Người Cha với kích thước chỉ như một đứa trẻ thì lấy ai để lũ trẻ ngước nhìn ngưỡng mộ đây?
Chúa trời bắt đầu tạo đến bàn tay của người cha, một đôi bàn tay to khỏe và thô ráp. Thiên thần lại lắc đầu và nói:
- Những đôi tay to thường rất vụng về. Họ sẽ khó mà thay tã lót hay cởi những chiếc cúc áo nhỏ xíu, hoặc bện những bím tóc nhỏ xinh cho bọn trẻ.
- Ta biết chứ. Nhưng đôi bàn tay này vừa đủ to để nhấc bổng bọn trẻ lên mỗi khi chúng vấp ngã, lại vừa đủ nhỏ để ôm lấy khuôn mặt bé con và dỗ dành.
Và Chúa lại nặn tiếp một bờ vai rộng và cái bụng thắt lại, thon nhỏ, và đôi chân dài nghều. Thiên thần vội nhắc nhở:
- Người không nhận thấy là mình vừa tạo ra một Người Cha có cái eo quá nhỏ sao? Làm sao ông ta có thể kéo con mình vào lòng như những bà mẹ được?
- Người Mẹ sẽ kéo lũ trẻ vào lòng để ôm lấy chúng. Còn Người Cha lại cần đôi chân dẻo dai và bờ vai khoẻ mạnh để giữ xe thăng bằng cho những đứa con tập lái hoặc ẵm chúng về nhà mỗi khi chúng ngủ gật trên vai.
Khi Chúa đang chuẩn bị hoàn thành nốt bàn chân cho Người Cha thì Thiên thần không kìm lòng được, hét lên:
- Thật không công bằng. Người thật sự nghĩ rằng với bàn chân to như thế người cha sẽ chịu ra khỏi giường vào mỗi sáng tinh mơ khi thấy con mình khóc hay sao? Ông ta sẽ không đủ kiên nhẫn để theo từng bước chân nhỏ xíu của đám trẻ khi chúng lẫm chẫm tập đi.
Một lần nữa, Chúa trời chỉ mỉm cười và nói:
- Rồi ngươi sẽ thấy. Các cô bé sẽ được nhảy những bước nhảy đầu tiên trên đôi chân đó, còn các cậu bé sẽ được học cách đá những quả bóng đầu tiên.
Cứ như thế, Chúa trời miệt mài tạo ra một Người Cha rất ít nói nhưng giọng nói mạnh mẽ, đầy uy lực; một đôi mắt có thể nhìn thấu mọi thứ nhưng lúc nào cũng bình tĩnh và khoan dung. Cuối cùng, Chúa trời thêm vào trái tim Người Cha những giọt nước mắt. Thiên thần ngạc nhiên:
- Có lẽ Người nhầm lẫn chăng? Tại sao nước mắt Người Cha lại ở trong trái tim!
Chúa trời gật đầu:
- Đó không phải là nước mắt của Người Cha, đó là nước mắt của bọn trẻ, những đứa con của ông ấy! Người Cha giữ những giọt nước mắt ấy trong tim để giữ mình đứng vững, làm chỗ dựa cho lũ trẻ trong mọi cơn sóng gió!

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] - Page 2 Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:15 am
CHỊU ĐÒN THAY TIMMY

Đã có đến hai giáo viên đến rồi lại đi vì không cách nào dạy nổi lũ học trò bất trị lớp 5A. Max, một thầy giáo trẻ vừa ra trường trở thành thày giáo thứ ba nhận lớp chỉ trong vòng một học kỳ!


Ngắm nhìn những gương mặt sáng ngời, tinh nghịch của học sinh lớp 5A này, thầy Max không thể không mỉm cười:
- Chào các em! Thầy là Max, thầy đang rất cần sự giúp đỡ!
Ở phía cuối lớp, Tôm và mấy cậu bạn đang chụm đầu lên kế hoạch làm sao cho "ông ta phải biến", khi nghe thấy câu mào đầu kỳ lạ này bỗng dỏng tai chăm chú!
- ... Hôm nay thầy trò mình sẽ làm nội quy của lớp, nhưng thầy muốn người đưa ra các nội quy đó là các em. Còn thầy sẽ chỉ viết chúng lên bảng hộ các em thôi!
Lũ trẻ ồ lên vui sướng. Chuyện này rất thú vị và mới mẻ, vì từ trước giờ chỉ toàn là các thầy cô tự đặt ra các quy tắc và bắt chúng phải tuân theo.
Sau một hồi thảo luận sôi nổi “10 quy tắc vàng của lớp 5A” ra đời:
- Không ăn cắp.
- Không nói chuyện riêng.
- Đi học đúng giờ.
....
Thầy Max giữ đúng lời hứa, chỉ là người lắng nghe và ghi chép. Sau cùng, thầy lên tiếng:
- Bây giờ, lớp mình đã có nội quy. Nhưng nội quy sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu không có quy định về hình phạt cho những ai vi phạm.
- Bạn nào vi phạm sẽ phải chịu 10 roi vào lưng mà không được mặc áo khoác bên ngoài – Tôm đề xuất.
Cả lớp lập tức tán thành. Quả thật hình phạt hơi quá nặng, nhưng Max phải tôn trọng quy tắc cuộc chơi do chính anh đề ra - “không áp đặt”.
Từ sau khi có nội quy, cả lớp 5A không chỉ "dễ thương" hơn, mà còn học hành rất tiến bộ.
Bỗng một hôm Tôm báo với thầy Max là ai đó đã lấy mất bữa trưa của cậu. Cả lớp và thầy Max nhanh chóng tìm ra thủ phạm. Đó là Timmy – cậu học sinh nhỏ con nhất lớp. Trước mặt thầy giáo và các bạn Timmy thừa nhận là mình đã ăn cắp bữa trưa của Tôm. Đứa trẻ nào cũng nhận thấy là thầy Max rất buồn.
- Vậy em biết hình phạt là gì rồi chứ? Hãy cởi áo khoác của em ra!
Hôm đó, Timmy mặc một cái áo khoác rất to và rộng. Cậu bé run rẩy nói:
- Em biết là em sai, em đáng bị đánh đòn, nhưng xin thầy đừng bắt em cởi áo khoác, có được không?
Thầy Max nhắc Timmy nhớ lại nội quy mà cả lớp đã đề ra, và cậu bé từ từ cởi cúc áo. Cậu bé không hề mặc áo sơ mi bên trong.
- Tại sao em đi học mà không mặc áo sơmi?
- Em chỉ có một cái áo sơmi đi học. Hôm nay mẹ em giặt chưa khô!
Max nhìn tấm thân gầy còm bé bỏng của Timmy, làm sao anh nỡ vung roi đánh lên cậu bé cho nổi... Đột nhiên Tôm đứng bật dậy và chạy lên che trước mặt Timmy.
- Trong nội quy của lớp không có chỗ nào nói không được chịu đòn thay! Xin thầy đánh em cũng được.
Nói rồi Tôm cởi áo khoác và cúi xuống. Không hiểu được tại sao mới đến roi thứ 2 thì cái roi bị gẫy. Cả lớp vỗ tay ầm ỹ còn thầy Max thở phào, nhẹ nhõm.
Timmy quay lại, xin lỗi Tôm và ôm lấy cổ bạn. Và từ đó trở đi, thầy Max chẳng bao giờ phải dùng đến cái roi lần thứ hai.

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] - Page 2 Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:16 am
Có muốn mượn cái kích không?

Có lần, tôi gặp chuyện khó xử, nên tới chỗ một cậu bạn thân làm nghề luật sư:
- Mệt quá - Tôi kể – Nhà hàng xóm sắp đi du lịch một tháng, họ định khoá chúng trong nhà rồi thuê một người đến cho chúng ăn. Tôi chắc chắn mấy con chó sẽ sủa suốt ngày đêm và tôi sẽ không tài nào mà ngủ được. Bây giờ tôi nên gọi cảnh sát hay sang góp ý ngay với họ về mấy con chó? Mà tôi tin rằng họ sẽ không nghe tôi đâu, rồi chúng tôi sẽ cãi nhau vì chó cho mà xem!


Cậu bạn tôi cười:
- Để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện, nhưng đừng ngắt lời tôi nhé! Và đây là câu chuyện của bạn tôi:
"Một anh chàng đang lái xe trên một con đường vắng vào lúc buổi tối muộn thì bỗng nhiên BANG! - một cái bánh xe bị nổ. Anh ta nhảy ra, định thay bánh xe, nhưng phát hiện ra mình không có cái kích dùng để đỡ xe trong lúc thay bánh.
"Anh ta nhìn thấy xa xa có một ánh đèn và nghĩ: "May quá, người chủ nhà vẫn còn thức. Mình sẽ gõ cửa, trình bày hoàn cảnh và hỏi mượn cái kích. Chắc người ta cũng chẳng nỡ lòng từ chối.
"Đi được vài bước, bỗng anh ta thấy ánh đèn chợt tắt. Anh ta lại nghĩ: "Thế là chủ nhà đi ngủ rồi. Mình mà gõ cửa chắc họ bực mình lắm. Chắc họ sẽ muốn mình trả một ít tiền thuê kích. Thôi được, mình sẽ nói: "Thế này là không hay lắm đâu, nhưng tôi sẽ trả anh 25 xu".
"Anh chàng lại tiếp tục nghĩ: "Nhưng nếu chủ nhà phát cáu: "Chẳng lẽ anh lôi tôi dậy chỉ vì 25 xu hay sao? Đưa một đôla đây, nếu không thì biến".
"Anh chàng bị hỏng xe bỗng nổi cáu. Anh ta lẩm bẩm: "Một đôla cơ à! Được, mình sẽ trả một đôla! Nhưng đừng hòng thêm một xu nào nữa! Có khi mình đưa tiền rồi họ cũng chẳng cho mình mượn! Vốn dĩ họ là người không thích giúp đỡ người khác mà!".
"Thế là khi đến nơi, anh chàng bị hỏng xe đã rất cáu bẳn. Anh đập cửa rầm rầm và khi người chủ nhà vừa ló đầu ra hỏi: "Ai thế? Cần gì thế?", ngay lập tức, anh ta hét: "Cả anh và cái đòn bẩy ngu ngốc! Anh cứ việc giữ lấy nó, đừng hòng tôi đưa cho anh đồng nào!".
Câu chuyện đã làm tôi phá lên cười, sau đó tôi nói:
- Có phải đó là điều tôi đang làm không?
- Đúng đấy! - Anh bạn tôi đáp - Mỗi ngày có bao nhiêu người đến đây khi cần tư vấn, nhưng thay vì bình tĩnh kể lại những thực tế cần thiết, thì họ lại tự xây dựng một chuỗi những phản ứng khủng khiếp trong tưởng tượng. Đa số chúng ta gặp những trở ngại hoàn toàn có thể vượt qua được, nhưng lại làm hỏng cơ hội vượt qua bằng cách tưởng tượng ra đủ thứ khó khăn lớn khác.

***

Tôi kể câu chuyện này cho bạn gái tôi. Nàng cười mãi. Một hôm, khi tôi đến muộn buổi hẹn vì tắc đường, nàng nhẹ nhàng:
- Lần sau đến muộn thì gọi điện cho em, để em đỡ lo, nhé!
- Gọi làm gì? - Tôi đáp - Điều quan trọng là anh đã cố gắng đến được đây.
- Nhưng em đã rất lo!
- Em nghĩ là anh dỗi hơi à? - Tôi gắt lên – Chẳng lẽ phải gọi điện cho em 15' một lần?
Tôi nổi cáu, bỏ mặc nàng, lên xe, đóng sập cửa. Nàng ngó đầu nhìn tôi qua cửa kính.
- Em còn muốn nói gì nữa? - Tôi hét lên - Nói đi!
- Em sẽ nói – Nàng mỉm cười - Anh có muốn mượn một cái kích không?

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] - Page 2 Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:16 am
Cửa hàng có tất cả mọi thứ

Hôm đó, tôi là một đứa bé 7 tuổi, hoảng sợ khủng khiếp sau một ngày trời bị mấy ông quản lý ở trại trẻ mồ côi nhốt trong nhà kho. Tôi đã bị phạt vì dám ra khỏi trại trẻ vào giờ không được phép. Sau khi tắm rửa qua loa, đánh răng, tôi lê bước tới trường.


Cổng trường đã đóng. Hình như đã muộn giờ. Không muốn quay lại trại trẻ mồ côi vào lúc này, tôi đi bộ thêm cả tiếng đồng hồ nữa. Cuối cùng, tôi tới một con phố lớn mà tôi chưa tới bao giờ.

Ngay bên kia đường là một cửa hàng khổng lồ trưng biển hiệu: "Cửa hàng Preston". Và một dòng chữ trên cửa kính: "Chúng tôi có tất cả những gì bạn cần".

Tôi đi vào cái cửa hàng khổng lồ đó, đông khách quá. Họ không chỉ mua đồ, mà còn ăn kem và uống nước. Tôi chưa bao giờ được ăn kem, nhưng đó không phải là thứ tôi cần tìm.

Cái biển hiệu nói rằng họ có tất cả mọi thứ mà tôi cần. Tôi cần một thứ rất đặc biệt, và tôi muốn mua một cái nếu họ có.

Tôi nhìn, nhìn, và cố gắng đánh vần hết những tên mặt hàng, nhưng tôi vẫn chưa tìm được thứ tôi từng nghe thấy trên TV.

Khi tôi đang đi giữa những kệ hàng cao ngất, chợt một người đàn ông tóm lấy tay tôi và quát rất to:
- Làm gì ở đây, hả thằng bé này? - Ông ta tỏ vẻ giận dữ khủng khiếp.
- Cháu tìm một thứ - Tôi nói, cố giằng tay lại và lùi sát vào tường.
- Định ăn trộm phải không? - Ông ta gí sát tay vào trán tôi.
- Không, thưa ngài..., thưa ông - Tôi lắp bắp - Cháu không phải ăn trộm!
Nhưng ông ấy không nghe tôi nói. Tôi bị dẫn vào một phòng sâu phía trong và ấn ngồi lên chiếc ghế gỗ rất to. Một cảnh sát bước vào và hỏi tại sao tôi không đến trường. Tôi không dám nói gì, chỉ cúi gằm mặt, vì tôi sợ ông ấy sẽ tống tôi vào tù vì tội không ở trường, cũng không ở trại trẻ mồ côi vào giờ này. Thế rồi, để tránh phải trả lời, tôi bắt đầu khóc thật to.

Sau khi viên cảnh sát rời khỏi phòng, một người phụ nữ khoảng hơn 30 tuổi bước vào, ngồi xuống bên cạnh tôi.
- Cô nghe nói là cháu ăn trộm? - Cô ấy nói, sau khi im lặng một hồi lâu chờ cho tôi nín khóc.
- Không, thưa cô - Tôi lau nước mắt - Cháu chỉ tìm mua một thứ...
- Cái gì vậy?
- Cô có... một cái ôm... trong cửa hàng không? - Tôi hỏi.
- Lúc nào chúng tôi cũng có những cái ôm cho trẻ em - Cô ấy mỉm cười.
Rồi cô đứng dậy, vòng hai tay qua người tôi, và ôm rất chặt.
Ngày hôm đó, tôi đã trở lại trường, dù là đứa trẻ duy nhất không có đồng 5 xu của trại trẻ mồ côi phát cho để mua sữa. Đó là vì tôi đã để lại đồng 5 xu của mình trên cái bàn trong văn phòng của cửa hàng Preston, để trả cho cái ôm mà tôi được nhận.
Đó thật sự là cửa hàng có tất cả mọi thứ trên thế giới này, bao gồm cả thứ mà tôi cần đến nhất.

..::Nh0c_tj::..
..::Nh0c_tj::..
Thành viên tích cực
Nam
Age : 33 Registration date : 08/08/2008 Tổng số bài gửi : 597 Đến từ : Một nơi rất xa ! Job/hobbies : ko bít nữa ! :-) Humor : Măm & ngủ ^^


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] - Page 2 Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:17 am
Những cậu bé chết nhát

Chiều tối, khi tất cả hội trẻ con trong trại trẻ mồ côi rời khỏi phòng ăn, cậu bạn thân nhất của tôi David chạy đến, thì thầm:
- Roger, tớ có cái này hay lắm... Nhưng mà phải đến tối khuya mới cho cậu biết được. Cậu phải thề là không được nói cho ai biết đấy nhé!!


- OK - Tôi đáp, sốt ruột không thể tả.
Tôi đã đợi đến tận giờ đi ngủ, nhưng vẫn không thấy David tới tìm. Thế là đành leo lên giường ngủ.
- Roger, dậy! - David lay tôi mạnh tới mức tôi giật bắn mình - Đi theo tớ!
Chúng tôi cùng rón rén ra vườn. Tới tận cái cây xa nhất trong vườn, David ngồi thụp xuống, bắt đầu đào. Vài phút sau, cậu ta lôi lên một cái hộp sắt, lấy cái vật ở trong ra.
- Trời đất, đó là đồ của con gái mà! - Tôi thốt lên.
- Biết rồi, nhưng ít ra bọn mình còn có nó mà chơi!
Điều David nói hoàn toàn chính xác. ở trại trẻ mồ côi thời đó, chúng tôi chẳng có gì để chơi, chỉ có làm việc suốt ngày, từ xới đất, rửa bát, đến dọn nhà vệ sinh...
Từ hôm đó, đêm nào David và tôi cũng lén ra vườn đào cái hộp sắt lên, chơi với nó...
Thế rồi một ngày, chúng tôi được mời lên phòng quản lý. Chúng tôi ngồi đó run cầm cập vì sợ hãi. Rồi bác quản lý to lớn bước vào:
- Hai đứa kia, đi theo bác đến chỗ ông Curry!
- Ông Curry là ai ạ? - David lấy hết can đảm hỏi.
- Đó là ông bác sĩ tâm lý ở đây!
Chúng tôi bước vào phòng của ông Curry. Trông ông khoảng 50 tuổi, trông rất khó tính. David và tôi ngồi sát vào nhau.
- Hai đứa là hai thằng bé chết nhát đấy, phải không? - Ông Curry cất giọng cục cằn.
Chúng tôi nhìn nhau, tự hỏi ông ấy đang nói về chuyện gì. Thấy vẫn không nhận được câu trả lời, ông Curry nhấc cái bút chì trên bàn, chỉ thẳng vào chúng tôi:
- Có đứa nào từng dùng đồ con gái chưa? Quần áo con gái ấy?
- Cháu từng đi thử một cái xe đạp con gái - Tôi đáp.
- Cái đó không tính! - Ông ấy gắt lên - Có nhiều học sinh nói rằng hai đứa thường thì thầm về việc dùng món đồ con gái nào đó!
Chúng tôi im thít. Ông Curry đứng bật dậy rồi xua chúng tôi đi ra.
Sau lần đó, tôi bị chuyển tới "Trại số 12" – trại dành cho trẻ em cần chấn chỉnh tâm lý. Tôi không biết David bị chuyển đi đâu.
Rất nhiều năm sau, tôi và David không gặp nhau.
Tôi chỉ nghe nói cậu ấy đã trở thành một cảnh sát giỏi. Còn tôi, cuối cùng trở thành nhà văn.
Tôi chỉ được báo tin về David khi cậu ấy bị thương nặng trong khi làm nhiệm vụ. Và lần đầu tiên gặp lại David sau nhiều năm là trong bệnh viện, bên giường cậu ấy.
- Roger, cậu có nhớ cái hộp sắt ở trại trẻ mồ côi không? - David hỏi ngay khi nhìn thấy tôi.
- Có chứ - Tôi hơi lau nước mắt - Cả ông Curry nữa.
- Không biết có ai tìm thấy cái hộp đó không - David mỉm cười - Tớ đã chưa hề nói cho ai biết về nó. Chúng ta đã hứa rồi mà.
David vẫn cứng đầu như vậy, không bao giờ làm sai lời hứa và rất có trách nhiệm. Có thể đó là lý do mà cậu ấy thành một cảnh sát giỏi.
Ngày hôm sau, David mất.
Vài ngày sau đó, tôi lái xe về lại trại trẻ mồ côi, nhưng khu vườn đã là một bãi đất rộng bằng phẳng, không thể biết cái hộp nằm ở đâu.
Nhưng dù như vậy, tôi vẫn sẽ nhớ mãi kỷ niệm về việc tôi và David lén ra khỏi phòng ngủ vào buổi đêm trong suốt gần một năm liền. Chúng tôi sẽ đào dưới gốc cái cây cao và lấy ra một cái hộp sắt nhỏ. Khi nắp hộp được mở, chúng tôi sẽ lôi ra một sợi dây mảnh và dài, với hai tay nắm màu đỏ, và chúng tôi chia lượt chơi nhảy dây.
Nhìn lại suốt thăng trầm của cuộc sống, thì có kỷ niệm nào ngộ nghĩnh hơn là một cảnh-sát và một nhà-văn chơi nhảy dây với nhau đâu!

LoveBaby Rjn
LoveBaby Rjn
Test mod
    Test mod
Nữ
Age : 30 Registration date : 15/07/2008 Tổng số bài gửi : 553 Đến từ : I'm Back Job/hobbies : and Coming to U Humor :


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] - Page 2 Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 4:19 pm
+ 155 điểm oni4

Được sửa bởi LoveBaby Rjn ngày Wed Sep 10, 2008 9:46 pm; sửa lần 1.

Chisumi_aiki
Chisumi_aiki
Admin Chocoland
   Admin Chocoland
Nữ
Age : 35 Registration date : 24/04/2008 Tổng số bài gửi : 1091 Đến từ : Chocoland forum Job/hobbies : chocolate , manga Humor :


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] - Page 2 Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 9:14 pm
đùa hả , + đểm kiểu gì vậy , đối với bài trong box này ngắn thì + 5 điểm , dài + 10 điểm , em sửa lại mau , chậc , em coi tất cả những bài trong box em nếu thấy chưa chấm điểm thì chấm nhé , sửa lại + 5 điểm , trừ bớt điểm đi , còn nữa cộng theo thang điểm của sis , nếu không sẽ phải xem xét lại việc cho e làm tmod

LoveBaby Rjn
LoveBaby Rjn
Test mod
    Test mod
Nữ
Age : 30 Registration date : 15/07/2008 Tổng số bài gửi : 553 Đến từ : I'm Back Job/hobbies : and Coming to U Humor :


Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] - Page 2 Icon_minitimeWed Sep 10, 2008 9:43 pm
bo9 em nhầm chút síu ý mà
sorry sis bo9
lúc trưa em + vội quá vì vội đi học nên lúc tính điểm thiếu một trang
hồi chiều ngồi làm list bo7
em để tối lên edit lại điểm cho bạn ý mà bo19


Sponsored content



Bài gửiTiêu đề: Re: Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] - Page 2 Icon_minitime
Cafe chiều thứ 7 [ sưu tầm ] Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 2 trong tổng số 2 trang Chuyển đến trang : Previous  1, 2

Permissions in this forum: Bạn không có quyền trả lời bài viết
Chocoland :: 

-‘๑’- Thế giới giải trí -‘๑’-

 :: 

Choco land - Nghệ thuật sống

-